Chương 67

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 67

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Vỗ vỗ mặt của cô, vừa cảnh cáo vừa mong chờ, “Chờ trở về, ta đã chuẩn bị rất nhiều lễ vật cho em, chờ tôi đụ chết em!”

Sau khi nghiến rang nghiến lợi nói câu cuối cùng, cô không cảm nhận được sợ hãi gì ngoại trừ cơ thể không ngừng chảy ra máu.

Máu trên đùi vẫn không ngừng chảy, đầu óc cô nặng trĩu, choáng váng, mất máu quá nhiều làm cho tầm nhìn trước mặt cô đều trở nên mơ hồ.

Bị bóp cổ kéo đến tận cùng bên trong phòng ngủ, có thể nhìn thấy nơi cô bị kéo qua, để lại vết máu rõ ràng.

Cửa bị đóng sầm lại, tay trên cổ buông ra, cô không hề phòng bị ngã nhoài xuống đất, đầu đập vào nền đá cẩm thạch cứng rắn, tầm mắt mơ hồ nhìn trần nhà bên trên, hình như có hai sợi dây thừng đang buông thõng xuống.

“Này, chết rồi?” Anh đút tay vào túi quần, nhấc chân đá vào người cô, nhìn bắp chân còn đang không ngừng chảy máu kia, ngồi xổm xuống hỏi.

“Muốn tôi cứu em trước, hay đụ em trước đây?”

Người trên mặt đất chỉ biết run rẩy nuốt nước bọt, không dám lên tiếng, tất cả da thịt cùng tế bào trên người, đều đang sợ hãi người đàn ông này.

“Nói chuyện!” Anh đột nhiên lạnh lùng quát, thân thể Khương Hân đột nhiên run lên, tay khẽ run vươn ra, nắm lấy ống quần anh, cánh môi tái nhợt run rẩy khép mở.

“Cứu tôi với… tôi đau quá, cầu xin anh…” Cô không thể mất chân được, nhất định không được thua trong tay tên ác ma này.

Phó Hựu cười trầm một tiếng, đôi mắt hẹp dài nheo lại, như đang xem kịch, chậm rãi bóp cổ cô.

“Đau là chuyện bình thường. Ai bảo em muốn chạy? Quà tặng tôi đã chuẩn bị xong cho em, vốn đang có thể vui vui vẻ vẻ chơi em, kết quả em xem, chính em không nghe lời, còn trách ai được đây?”

Tay anh ngày càng dùng sức, hô hấp trong khoang mũi trong nháy mắt ngừng di chuyển, đại não thiếu oxy cộng với mất máu quá nhiều, làm cô sắp ngất xỉu rồi.

Anh không muốn đụ một người chết, bóp chặt xương gò má cô siết thật mạnh, “Chờ đó tôi cầm máu cho em, còn chân em có lành hay không thì là một chuyện khác, nhưng cũng đừng ngất đi đấy, bằng không tôi sẽ nhân cơ hội này chặt đứt chân em luôn.”

Một chút cũng không giống như đang nói dối, trong lời nói của anh, tất cả uy hiếp đối với cô mà nói đều vô cùng chân thật.

Không dùng thuốc tê, anh lấy chiếc nhíp mảnh, chọc vào đống máu thịt, rồi trực tiếp đổ cồn lên, bắt đầu gắp viên đạn ra cho cô.

“A… A!” Cơn đau khiến cô quên cả thở, khóc lóc thảm thiết, bấu lấy hai tay không nói được lời nào, chân cũng không cử động được.

Cô sống lâu như vậy, đau đớn xưa nay chưa từng có, thậm chí còn có suy nghĩ muốn cắt luôn chân.

“Đau, đau quá, a!”

Cây nhíp đầm đìa máu kẹp lấy viên đạn thứ ba, tiện tay ném xuống đất, lấy ra lọ bột trắng đổ lên miệng vết thương của cô, mặt không chút thay đổi nhìn đống máu thịt kia, ngược lại khóe miệng còn mang theo ý cười.

Hãy nhìn xem, chúng đều là kiệt tác của anh đấy.

Băng gạc quấn chặt lấy vết thương, bó chặt cả bắp chân, bên trong lót đầy băng gạc cầm máu. Có thể kiểm soát được nó hay không, còn tùy thuộc vào vận may của bản thân cô, anh cũng sẽ không trông cậy vào, có thể chữa lành cái chân này cho cô một cách nguyên vẹn.

Cô bị rót đường glucose, mạnh mẽ chen vào trong miệng, hương vị ngọt ngấy làm cô nuốt không nổi, liền theo khóe miệng lưu lại. Cô căng da đầu mở cổ họng nuốt xuống, uống hết hai bình, suýt nữa thì bị sặc chết.

Phó Hựu ném bình rỗng trong tay xuống, liếm đường glucose còn sót lại trong lòng bàn tay, như một con quỷ hút máu đang há miệng lộ răng nanh, cười thấm người như thế.

“Đã đến lúc tôi nên đụ em rồi, mèo hoang nhỏ.”

Túm cổ cô đứng dậy, chân cô đau căn bản không thể nào đứng vững, bị anh bắt giơ tay lên, tròng cổ tay cô vào sợi dây thừng rũ xuống trên trần nhà.

Hiểu rồi, thì ra thứ này dùng như vậy, thật đúng là muốn treo cô lên đụ mà.

Bình luận (0)

Để lại bình luận