Chương 90

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 90

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Anh đang lừa tôi, em ấy sẽ không làm như vậy, anh có phải đã bắt được em ấy từ lâu? Phải không?”

Tra hỏi anh ta với đôi mắt mở to kinh hãi, Phó Hựu bóp cằm cô và đột nhiên cười chế nhạo.

“Thật sự không tin tôi? Ai cho phép em không tin tưởng tôi? Em cho rằng tôi sẽ lừa em sao, lấy chuyện em trai em là tên giết người điên cuồng để làm trò cười, chuyện này tôi không làm được.”

“Em ấy không phải kẻ giết người điên cuồng! Em ấy cũng không thể nào là kẻ giết người điên cuồng, em ấy chính là bị các người ép!”

Người đàn ông cau mày không hài lòng, quay mặt cô sang một bên, cầm một muỗng cơm nhét vào miệng cô, để khắc chế không cho cô nói, cũng khắc chế cơn tức giận của chính mình.

“Nếu không biết nói chuyện thì câm miệng cho tôi! Đừng làm tôi tức giận nữa, nếu emthật sự muốn bị tôi giết chết, tôi cũng sẽ không ngăn cản em, em còn nói nữa, những lời khiến tôi không vui, tôi sẽ đụ chết em, cả hai lỗ đều sẽ bị tôi thay phiên mà đụ!”

Anh đột nhiên nhướng mày, bóp lấy miệng cô nhếch lên trước mặt, “Ồ, còn cả cái lỗ này.”

Nhìn anh ta với ánh mắt như nhìn con quỷ, Khương Hân thừa nhận mình sợ hãi, sợ hãi quá mức không thể là chính mình, thậm chí cơm cầm không vững, làm đổ lên trên chăn, nhưng anh ta lại dùng tay nhặt lên, đặt nó trong lòng bàn tay của mình, và bóp miệng cô đưa vào trong.

“Không muốn ăn sao! Em ăn hết cho tôi, cho dù rắc trên mặt đất đều phải ăn hết cho tôi! Nhất định phải nuốt xuống hết cho tôi!”

Cơm đầy ấp trong miệng cô nhét đầy cả họng, cô lại đẩy anh ra và quay đầu nôn thốc nôn tháo, cơn giận của người đàn ông bổng chốc rực lên, càng mạnh tay bóp véo mặt cô.

“Em không nghe lời tôi? Ai cho phép em không nghe lời tôi, ăn hết, tất cả đều ăn hết cho tôi, vừa rồi mới nôn ra cũng ăn hết cho tôi ngay!”

Đè đầu cô bắt buộc cô cúi xuống, nỗi kinh hoàng và tuyệt vọng chưa bao giờ tràn ngập trong đầu cô như giờ, cô nằm cạnh mép giường khóc dữ dội, tiếng khóc vô vọng tràn ngập khắp căn phòng, làm chấn động lòng người.

“Tôi không muốn … tôi không, tôi không muốn!”

Phó Hựu tức giận suýt chút nữa đè đầu cô xuống đất, “Em còn dám không nghe lời tôi thử xem! Tin hay không tôi sẽ giết chết em!”

‘Bùm bùm’

Đột nhiên có tiếng gõ cửa bên ngoài truyền lại, Phó Hựu đột nhiên dừng tay lại, Khương Hân thành công thoát khỏi người anh, nằm xuống giường cuộn tròn mình lại, với cô mà nói tạo thành tư thế này an toàn nhất cho cô, thút thít mà khóc trong vòng tay của mình.

Tiếng gõ cửa vẫn không ngớt, tiếng khóc bên tai anh càng lúc càng lớn, Phó Hựu hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy đi ra cửa.

Từ Ứng đứng ngoài cửa nín thở không dám thở ra, vẻ mặt nghiêm túc có chút rụt rè, nhìn thấy vẻ mặt tức giận như muốn đốt của anh, bàn tay gõ cửa giữa không trung căng thẳng, chậm rãi nắm chặt thành nắm đấm.

“Có chuyện gì vậy!” Giọng điệu như muốn nói, giết ngươi nếu không có chuyện gì xảy ra.

Anh nuốt nước miếng, “Tìm, tìm thấy tung tích của Khương Nghị rồi, mời sếp qua xem qua.”

Trong lòng thấp thỏm lo âu, thật ra vừa rồi nghe thấy tiếng ồn ào trong phòng, tình huống cấp bách nên anh chỉ có thể làm như thế, biết tính sếp nóng nảy, cô Khương nhất định không được đối xử tốt gì.

May mắn thay, Phó Hựu trầm mặc một lúc thì đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại và đi về phía phòng khách, mọi thứ dường như yên tĩnh trở lại.

Khương Hân cảm thấy mình sắp điên rồi, ngày đêm bị đụ, anh luôn thay đổi phương pháp hành hạ cô, từ ngày ăn xong cơm đó, bụng cô không có lúc nào rảnh rỗi, anh chặn lại tinh dịch, ngày hôm sau lại bỏ đi, sau lại đụ, rồi lại bắn vào trong.

Anh quan hệ tình dục quá nhiều, từ khi anh bắt đầu đụ và uống thuốc tránh thai khẩn cấp đó, cô chưa từng có kinh nguyệt trở lại, càng không biết là cô làm sao có thể mang thai.

Bình luận (0)

Để lại bình luận