Chương 93

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 93

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Một lúc sau,Phó Hựu bước vào, trên tay là món cháo đã nấu sẵn, mùi thơm ngào ngạt nhưng vẫn không thể hấp dẫn nổi cơn thèm của cô.

Anh ngồi cạnh cô bưng chén cháo lên trước, hơi ấm truyền tới gò má của cô..

“Ăn cháo.” Hai chữ đơn giản, giống như mệnh lệnh một con chó.

Cô không nói lời nào, thậm chí còn quay mặt đi, người đàn ông ở bên đã nghiêm túc nheo mắt lại.

“Không ăn được cơm còn không thể ăn cháo sao? Tôi muốn em ăn cháo, đừng để tôi lặp lại lần thứ hai.” Nghe giọng điệu của mệnh lệnh này, nhưng thực sự thì nó dịu dàng hơn nhiều so với giọng điệu từng nói trước đây không biết bao nhiêu lần.

Trong lòng tuyệt vọng, không những không nghe mà còn không sợ, quay đầu lại cùng với đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm bát cháo trên tay.

Nó có vẻ là rất nóng.

Ý thức được mục đích của cô, Phó Hựu vội dẹp chén cháo lên, đặt cháo trước bụng không để cô chạm vào, anh bới một muỗng và liên tục thổi cho đến khi nó không còn nóng mới đưa đến miệng cho cô.

“Ăn”

“Tôi không muốn đứa bé.”

Cuối cùng thì cô cũng nói chuyện, vào ngày đầu tiên khi tỉnh dậy sau cơn mê, đã được nghe câu nói đầu tiên của cô.

Đáp lại cô bằng giọng cười chế nhạo, “Nghĩ cũng đừng có mà nghĩ, tôi cố gắng như vậy để em có thai, sao có thể nói là bỏ là bỏ được.”

Khương Hân giữ chặt môi, hai mắt dần dần đỏ lên, với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, khiến trái tim người nhìn chằm chằm vào cô run rẩy.

“Đây là bụng của tôi, là tử cung của tôi, tôi không muốn đứa trẻ này, tôi có quyền không muốn! Trừ phi anh bằng lòng giết chết tôi.”

Nghiến răng nghiến lợi tức giận mà nói, giơ tay định đấm một phát vào bụng mình.

“Khương Hân!”

‘bùm’

Chén cháo lăn sang một bên, chất lỏng nóng hổi bắn tung tóe trên mắt cá chân trần của anh, anh dùng sức nắm lấy cổ tay cô, mở to mắt tức giận trừng trừng nhìn cô.

“Em cứ nhất định phải chống đối với tôi sao?”

“Bỏ đứa bé đi.” Cô cúi đầu đè nén giọng nói, như là điên cuồng suy sụp, “Tôi không muốn đứa bé, anh nhanh phá bỏ đứa bé, phá bỏ đứa bé đi!”

Cô dùng sức để chống trọi lại sự bó buộc của anh, Phó Hựu nắm lấy cổ tay cô thật mạnh, cô cúi đầu xuống và bắt đầu cử động điên loạn, như thể cô là một người điên.

Anh hơi hoảng.

“Khương Hân… Khương Hân.” Dùng sức giữ chặt tay cô đè lên trên giường, “Khương Hân!”

Cô ngã trên chiếc giường êm ái, mái tóc dài che mất nửa khuôn mặt và một bên mắt cô, tóc tai bù xù ăn vào miệng, hai mắt vô hồn nhìn trần nhà, mà anh đang ở ngay trên đầu cô.

“Đó là con của tôi, em đang mang thai đứa con của tôi, tôi không cho phép em phá nó! Em làm cái gì cũng được, duy nhất chuyện này không được, tôi sẽ không đụ em trong khoảng thời gian này, em khôi phục một chút tỉnh táo có được hay không, đừng làm vậy, trong bụng em còn có một sinh mạng.”

Người đang nằm trên giường đột nhiên bật cười, cười đến đỏ cả mắt hét lớn, “Cả mạng sống của em trai tôi anh còn không thèm đếm xỉa, dựa vào gì mà quản đến đứa bé trong bụng tôi! Tôi chính là không muốn đứa bé này! Anh thả tôi đi, tôi muốn đi, tôi không muốn ở đây cút ngay cho tôi!”

“Chết tiệt em đừng có hòng!”

Những lời dịu dàng khuyên nhủ vừa rồi như gió thoảng lướt qua, hung hăng bóp chặt cổ cô, vẻ mặt hung dữ nhìn chằm chằm người trên giường, nhìn dáng vẻ đau đớn vì nghẹt thở cảu cô, chỉ vào cô mà gằn từng chữ.

“Còn để tôi nghe được những câu rời đi từ miệng em nói ra, tôi sẽ để em sống không được chết không xong! Cho dù trói chặt tay chân của em lại, tôi cũng sẽ để em sinh đứa bé ra cho bằng được, cùng lắm ngày nào cũng nạp dung dịch dinh sưỡng cho em, tôi sẽ đâm kim lên tay em cho đầy lỗ kim, để xem ai có nhiều cách hơn.”

“Muốn chết sao?Nghĩ cũng đừng có mà nghĩ, rời khỏi tôi thì lại càng không thể, đứa bé này tôi muốn chắc rồi, em trai em là loại người gì, em thật sự không biết sao? Em vẫn tưởng cậu ta là một sinh mạng sao, cậu ta không bằng cả chó! Còn xem cậu ta như một con người?”

Bình luận (0)

Để lại bình luận