Chương 99

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 99

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Khương Nghị lùi về sau cột nhà tránh né, ánh mắt tìm kiếm tất cả mặt kính có thể phản quang, khóe miệng mở ra nói chuyện.

“Nếu hôm nay không giết chết anh, tôi sẽ không mang họ Khương!”

“Mày vốn cũng không mang họ Khương.’

Phó Hựu nhìn xuống, thấy giày vải bụi bặm lộ ra trên mặt đất, anh nhấc súng lên nhắm vào đôi giày, vẻ mặt càng lúc càng lạnh lùng.

“A”

Tiếng kêu thanh thúy không thích hợp vang lên trong đại sảnh trống rỗng, động tác trên tay anh cứng đờ, hai người quay đầu nhìn lại, Khương Hân đang cầm tay nắm cửa, sắc mặt tái nhợt nhìn hai người bên kia.

“Chị ơi!”

Người vừa định lao tới, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy cái bụng nhô căng ra của cô, cả khuôn mặt cậu như suy sụp, đôi mắt đen bị một tầng sương mù bao phủ, một sợi dây chằng chịt trong não bị đứt, vẻ mặt cậu ta dần trở nên khó coi, gần như phát điên.

“Chị đang mang thai!” Cậu ta hét lên một cách chắc chắn, đôi mắt mở to với ánh mắt như muốn ăn thịt người.

Phó Hựu nhân cơ hội giơ súng nhắm chuẩn vào trán của cậu, ngay lúc đó chỉ cần một phát là có thể bắn chết cậu ta, Khương Hân đột nhiên tuyệt vọng hét lên với anh, “Đừng bắn!”

Tay vẫn khựng lại, thật tiếc là anh không nổ súng, nhưng đã có người đi trước anh một bước.

‘Bùm!’

Khương Nghị không chút lưu tình mà nhắm bắn vào bờ vai còn lại của anh một phát nữa,cơn giận dữ đùng đùng, từ trong mắt toát ra, khoang mũi mở rộng mà thở gấp, cảm xúc không kiềm nén được, nhắm chuẩn vào bụng anh thêm một phát.

‘bùm!’

Phó Hựu ôm chặt cái bụng trúng đạn, chậm rãi quỳ xuống, há to miệng thở phì phò vì đau đớn, hai vai yếu ớt không chút sức lực, chỉ có thể ngã xuống đất, người đứng ở cửa phòng ngủ trừng to mắt kinh hãi.

Khương Nghị đã chạy về phía cô, dung bàn tay không biết đã giết bao nhiêu người nắm lấy cánh tay của cô, lúc này toàn thân cô rùng mình, dựng cả tóc gáy.

“Chị ơi! Em đưa chị đi, chị đi cùng em, chúng ta phá bỏ đứa bé đi!”

Lời nói của cậu ta đầy vẻ tức giận, và ngay cả giọng nói của cậu ta cũng bắt đầu run rẩy.

“Không……”

Khương Hân sợ hãi, nhìn người đàn ông ngã trên mặt đất, trong tiềm thức cô muốn đi tới đỡ anh ta, thậm chí là sợ người em trai trước mặt.

“Những người đó ở bên ngoài sắp tiến vào, chị nếu không rời đi bây giờ thì sẽ không rời khỏi được nữa!”

Khương Nghị gầm lên, mặc kệ cô có muốn đi theo cậu ta hay không, cậu ta cưỡng ép bế cô vào trong vòng tay, chạy như bay vào trong hoa viên.

Người đàn ông cuộn tròn trên mặt đất chậm rãi ưỡn người, chuẩn bị đứng lên, nhíu mày đau đớn vô cùng, hơi thở yếu ớt khó chịu phát ra khỏi miệng, cầm lấy khẩu súng trên mặt đất, cho dù cố hết sức cũng không có chút sức lực nào để giơ nó lên.

Tầm nhìn mơ hồ cứ thế mà mở to mắt nhìn họ, nhảy qua bức tường vây cao cao kia, nhảy xuống con sông.

“Ư …” Anh đau đến không đứng dậy nổi, máu trên người loang ra trên nền gạch bông nhẵn nhụi, vũng máu càng lúc càng nhiều.

Nước biển lạnh buốt xộc vào mũi, Khương Hân vùng vẫy cố gắng để lên bờ, Khương Nghị đã bảo vệ cô rất tốt, cậu đã tính sẵn phương hướng, trèo lên tảng đá ngầm bế cô rời khỏi nước sông rồi cố gắng chạy đến đoạn đường nơi anh dừng xe ở đó.

Cô cố gắng ho khan trong vòng tay cậu ta, chỉ nghe thấy tiếng tức giận không kiềm chế được của cậu ta và hỏi.

“Được bao lâu rồi?”

Cô nhất thời không nghe hiểu cậu ta nói gì.

“Em hỏi chị mang thai bao lâu rồi!”

Tiếng gầm tức giận như vậy khiến cô rùng mình, “Bốn, bốn tháng.”

“Có thể phá bỏ, đứa nhỏ này nhất định phải phá bỏ, chị không thể giữ nó lại! Tuyệt đối không được!”

Khương Hân sợ hãi mà nắm lấy áo cậu ta, “Đừng … bốn tháng, không có cách nào phá bỏ.”

“Không có cách phá cũng phải phá!”

Anh tức giận nhìn cô chằm chằm, đó là một sự tức giận mà cô chưa từng thấy bao giờ.

Bình luận (0)

Để lại bình luận