Chương 104

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 104

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Đương nhiên… là không muốn sếp sống.”

“Vậy thì tại sao anh lại nói với tôi những lời vừa rồi? Anh không cảm thấy ích kỷ sao?”

Anh cúi đầu, “Tôi rất xin lỗi, sếp có dục vọng kiểm soát cao, muốn có được thứ gì, thì sẽ có cho bằng được, kể cả với cô cũng vậy, nếu thật sự muốn rời đi, không nghi ngờ gì là cô tự tìm rắc rối, tôi chỉ muốn cho cô sự lựa chọn đúng đắn nhất.”

“Thật là hay cho sự lựa chọn đúng đắn.”

Cô lười tiếp tục nói nữa, ấn tay nắm cửa bước vào, dùng sức đóng cửa lại.

‘bùm!’ một tiếng, đó là lời buộc tội và kinh tởm những gì anh ta nói.

Người đàn ông nằm nghiêng dựa vào đầu giường, trên tay cầm chiếc máy tính bảng, trên mu bàn tay còn lại đang truyền dịch, chất lỏng màu đỏ thẫm chậm rãi chảy vào trong cơ thể anh, trên mặt lạnh lùng không có chút khó chịu.

Nếu cô không nhìn thấy bộ dạng anh nằm trên mặt đất, cô thực sự sẽ nghĩ rằng anh chỉ bị cảm lạnh thông thường.

Phó Hựu thả máy tính bảng xuống, người ở cửa vẫn mặc váy dài trắng tinh, nhìn cô, ý tứ không thể rõ ràng hơn.

“Qua đây.”

Nơi lớn như vậy, chỉ có bên cạnh anh có thể đi qua.

Khương Hân liếc nhìn màn hình trên máy tính bảng, là màn hình giám sát đường đi, sợ rằng thứ này đã khiến anh cho dù không đặt chân ra khỏi cửa, cũng biết được chuyện xảy ra với cô và Khương Nghị ở ngoài kia.

Bàn tay rộng lớn của người đàn ông vuốt ve phần bụng căng nhô của cô, rồi nắm lấy tay cô, bất ngờ kéo mạnh cô xuống, choàng lấy cổ cô, tiến lên hôn một cách cuồng nhiệt.

Nước miếng của hai người không ngừng chuyển đổi, tiếng nước vang lên không ngất, đầu lưỡi khuấy động khoang miệng vào sâu bên trong của cô, sau đó lại cuộn lại quấn lấy lưỡi cô.

Hơi thở trở nên gấp gáp, hai má trắng nõn xuất hiện màu đỏ ửng, chậm rãi buông cô ra, nước bọt nối một sợi dây bạc giữa môi hai người, liền đứt quãng.

Giọng điệu của anh ôn hòa, hơi thở hổn hển phà lên mặt cô, “Em không đi phá thai khiến tôi rất vui, chứng tỏ em cũng muốn giữ đứa bé này lại.”

Phó Hựu buông cổ cô ra, trượt từ cổ xuống ngực cô rồi từ từ xuống bên bụng cô, cẩn thận mà xao bóp, rồi sau đó nheo mắt lại.

Khương Hân nắm cổ tay anh, nhưng lại bị anh trước một bước lấy đồ trong túi ra, chuyện này vào lần đầu tiên anh chạm vào đã phát hiện ra.

Đem nó qua, mở ra xem, vẻ mặt càng ngày càng lạnh, trong miệng phát ra một tia giễu cợt.

“Chỉ là thật đáng tiếc, hình như không phải là vì tôi mà giữ đứa bé lại.”

“Nếu anh đã biết, thì còn nói ra làm gì nữa?”

Anh hít một hơi thật sâu và thở một cách mạnh mẽ, anh ta đã khó chịu khi nghe, anh ta đem hai tấm vé máy bay vò thành một nắm rác và ném mạnh chúng xuống đất.

“Em yêu, anh không muốn động em, nhưng anh rất tức giận, phải đụ em mới hả giận.”

Ngón tay anh xuyên qua chân tóc cô và dùng sức ấn mạnh vào dưới háng mình, Khương Hân chống tay bên thành giường vì không chút đề phòng, cho dù cô có dùng sức cũng không ngẩng đầu lên được.

“Nếu không thể đụ em, thế thì anh chỉ có thể dùng miệng em, nhấc chăn lên, cẩn thận đừng chạm vào vết thương củatôi.” Anh nheo mắt lại, ánh mắt lạnh lùng.

“Dù gì thì đây cũng là bằng chứng, để tôi suy nghĩ xem làm sao giết cậu ta thì tốt hơn.”

Khương Hân không thể ngẩng thẳng đầu, chỉ có thể bị bàn tay to của anh ép cúi đầu, hai tay dần dần nắm chặt.

“Tôi giúp anh khẩu giao, nhưng anh có thể buông tha cho em trai tôi không!”

Phó Hựu sững sốt một lúc, nắm lấy tóc cô nhấc lên trước mặt mình.

“Khương Hân, em có còn lương tâm hay không! Lão tử bị nó đánh thành như vậy, em còn bảo tôi buông tha cho nó? A, nó ngay cả mẹ em cũng giết đấy! Em nói tôi nghe xem làm sao em có thể thốt ra câu này!”

Nước mắt càng ngày càng nhiều, không hề có dấu hiệu rơi xuống, rơi lên tấm ga trải giường trắng tinh, loang lổ thành từng mảng, dưới mũi ửng hồng, hàm răng cắn chặt môi dưới tái nhợt.

Bình luận (0)

Để lại bình luận