Chương 106

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 106

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Khương Hân nâng mí mắt lên, “Tôi có thể nói không ngon không?”

Anh than nhẹ cười cười, ôm cổ cô há miệng ngậm lấy môi cô, đầu lưỡi thuần thục thò vào dây dưa với cô.

Người đàn ông này không chút kiêng kị tinh dịch của mình, nước bọt theo âm thanh triền miên càng lúc càng lớn, đôi tay vừa mới túm tóc ghìm chết cô kia, giờ phút này đang dịu dàng vuốt ve đỉnh đầu cô, như đang an ủi động tác quá mức bạo lực vừa rồi.

Một hồi lâu, khoang miệng bị liếm đến khô ráo, mới chậm rãi buông cô ra, “Người tôi có thể không giết, tôi cũng có thể không động vào nó, nhưng em phải kết hôn với tôi.”

Dường như có lý do để thuyết phục cô, sờ sờ vào bụng cô, “En cũng không hy vọng đứa bé sinh ra mà không có ba chứ?”

Liễu Kiệu thật muốn nói anh chính là tên tội phạm cưỡng hiếp, ai lại bằng lòng kết hôn với một tên tội phạm cưỡng hiếp?

Nhưng cô thật sự không có cái bản lĩnh đó, nếu như kết hôn có thể không bị anh tra tấn đến chết, vậy đương nhiên cô sẽ lựa chọn một lối thoát tốt nhất cho mình.

“Kết hôn, đối với anh mà nói dễ dàng như vậy sao?” Cô hỏi.

“Em muốn hỏi gì?”

Cô mím môi, khẩn trương cùng bất an, nhưng trong lòng lại trào dâng sự tò mò.

“Cha mẹ anh đâu?”

“Chết rồi.”

Trả lời dứt khoát lưu loát, trên mặt không có một tia bi thương, khiến cô càng thêm nghi hoặc. Anh ôm cổ cô, ghé vào vành tai mỏng manh của cô, thậm chí còn thè lưỡi ra liếm, khiến cô rùng mình một trận, lời nói ra lại lạnh như băng.

“Chết từ lâu rồi, trong trận động đất lúc còn rất nhỏ, tôi tận mắt nhìn thấy bọn họ bị đá đè chết.”

Theo tin tức từ Từ Ứng, Khương Nghị đang tiếp nhận điều trị ở bệnh viện nó, vết dao đâm không sâu nhưng suýt chút nữa đã cắt đến động mạch, sợ là sẽ để lại di chứng. Để tiện cho việc chữa trị cho cậu, hiện tại ngoài tiêm thuốc ra còn có châm cứu và không để cậu hoạt động ở cường độ cao quá mức.

Khương Hân ốm nghén rất không bình thường, mấy tháng trước gần như không có gì, đến tháng thứ tư thì một ngày nôn ba, bốn lần, cái gì cũng đều không ăn được.

Người đàn ông bên cạnh vừa mừng vừa đau lòng, dáng vẻ của cô hiện giờ chắc chắn không thể bỏ chạy, nhưng anh không đành lòng nhìn cô liên tục nôn nghén như này thêm nữa, anh đã tìm rất nhiều các loại thuốc cho cô nhưng không có tác dụng.

“Hay là chúng ta thay đổi môi trường thử xem, không ở đây nữa, em muốn đi đâu tôi đi cùng em, xem có thể chuyển đi sự chú ý của em không, để em không nôn nghén nữa.”

Khương Hân trong lòng thầm mắng anh bệnh thần kinh, cô làm sao mà khống chế được việc nôn nghén? Đôi môi tái nhợt run rẩy không nói nên lời, đem lời mắng người nuốt lại vào trong cổ họng, nằm xuống giường, nhắm mắt lại.

Nhưng dạy dày trống rỗng, lại bắt đầu nôn nao, anh đỡ thắt lưng của cô, để cô chậm rãi ngồi dậy, nhưng lại bị cô không chút lưu tình mà đẩy ra.

“Cút.”

“Cái gì?”

Giọng cô quá yếu ớt, còn tưởng như là cô tự nói cho chính mình nghe.

“Cút!” Khương hân nghiến răng rống lên, hai bàn tay khó chịu siết chặt vào nhau, không ngừng nuốt nước bọt, kìm nén cảm xúc muốn nôn mửa, cô gần như khó chịu đến muốn khóc lên.

Phó Hựu muốn nổi giận, phải cứng rắng kìm nén trở lại, dịu dàng vỗ nhẹ vào lưng cô.

Không ngờ lại bị đẩy ra, cô trợn tròn đôi mắt đỏ hoe, “Cút đi, không cần anh đỡ tôi!”

Anh biết cô rất khó chịu, một lần có thể được, hai lần không thể nhẫn lại, ba lần thì anh thực sự muốn nổi giận.

Anh cố gắng cân bằng cảm xúc của mình, trong lòng lặp đi lặp lại nhiều lần, lời đến bên miệng đúng là dịu dàng tới cực điểm.

“Nghe lời, không mắng chửi người.”

“Mẹ nó, ai muốn chửi anh hả, anh cút đi đừng quấy rầy tôi được chưa?” Khương Hân vô lực chống xuống giường, yếu ớt mắng chửi, lời từ miệng cô lại giống như than thở, làm nũng.

Bình luận (0)

Để lại bình luận