Chương 107

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 107

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Anh lại nhịn xuống, lượng thứ cho tâm tình xúc động của cô và đứng dậy khỏi giường.

“Vậy nói cho tôi biết em muốn ăn cái gì, tôi đi làm cho em, bụng đói cũng không chịu nổi đi?”

Khương Hân ngẩng đầu trừng mắt liếc anh một cái “Anh không nói nữa là được, ngậm miệng đi ra ngoài.”
“…….”
Im lặng một lúc, móng tay đã gần như đâm sâu vào da thịt, bước chân cứng đờ đi ra khỏi phòng ngủ.

Anh chưa bao giờ nghẹn khuất như vậy, nhưng hiện giờ cũng không thể không chịu đựng, càng không thể nổi giận với cô.

Cuối cùng, những người ngoài cửa trở thành bia đỡ đạn.

“Để các người nghĩ cho tôi biện pháp, lại thành như thế này? Đi tìm cho tôi biện pháp chữa nôn nghén! Nhất định phải cho tôi kết quả! Trong ba giờ mà không tìm được thì đứng ra chịu 200 roi!”

Anh lại quát lớn nhưng cửa cách âm cực tốt, Khương Hân cũng không nghe được bên ngoài nói cái gì, truyền đến tai cô chỉ là âm thanh như tiếng muỗi kêu.

Cô không ngừng nuốt nước bọt, một tay nắm vào bên thành giường, nhìn hoa văn trơn bóng trên mặt đất, trong lòng lại phiền não không thôi, bỗng nhiên chợt há miệng thở gấp, dạ dày bỗng nhiên cuộn lại, giây tiếp theo ngã vào cạnh giường khó chịu nôn ra.

Nhưng dạ dày cô đã trống rỗng từ lâu, phun ra cũng chỉ có mật, vẫn như cũ không ngừng nôn mửa như là muốn đem nội tạng bên trong nôn hết ra ngoài.

Sắc mặt tái nhợt tới cực điểm, còn khó chịu hơn bị anh ép làm tình bằng miệng.

Phó Hựu vội vàng chạy vào vỗ lưng cho cô, lại bị mắng, hiển nhiên là anh đã không thèm quan tâm nữa, cứng rắng mài mòn sự sắc nhọn, dính vào như cao da chó, lấy lòng cô nói.

“Đừng cố y làm loạn nữa, em muốn ăn cái gì thì nói với tôi, rau xào hải sản tươi ngon đều được.”

Đồ ăn mà anh nói vô thức hiện lên trong đầu Khương Hân, căn bản là rất ngán, trong lòng cảm thấy nôn nao, lại nhịn không được muốn nôn ra, nghiến răng nghiến lợi trừng anh, yếu ớt không thể chịu nổi.

“Anh câm miệng được không? Cút ra ngoài! Anh không nói cũng không ai bảo anh câm!”
“…….”
Người đàn ông nghẹn khuất mím chặt môi, chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài.

Cửa đóng lại, vừa ngăn cách một mảng yên tĩnh, người đàn ôn liền rống to, “Tôi bảo các người tìm biện pháp mà, tìm đến cho tôi! Một giờ nữa lão tử muốn xem một biện pháp có ích.”

Đã nửa ngày, thấy mọi người đều hoảng hốt không biết phải làm sao, lão Bát dè dặt đi tới nói.

“Ông chủ, ông có thể đưa cô Khương đi nơi khác thử xem, cô ấy mỗi ngày đều ở nơi này nhất định cũng sinh bệnh, đi du lịch thay đổi tâm tình, sinh lý cũng có khả năng chữa khỏi được, nhưng là có khả năng chữa khỏi hết tâm tình a.”

Hàng chục người xung quanh gần như cảm động trước lời nói của ông mà muỗn vỗ tay điên cuồng.

Không phải Phó Hựu chưa từng cân nhắc tới lời đề nghị của ông, nhưng mà anh lo lắng cô đi đến nơi khác lại không thích ứng được khí hậu ở đó, giờ nhìn lại giống như lo nghĩ quá nhiều, nếu khi có thể khiến cô thả lỏng tâm tình, đây cũng không phải là không thể.

“Ừ, thử xem.”
Mọi người thở phào một hơi, giơ ngón tay cái khẳng định tài ăn nói của ông.

Khương Hân vừa ngủ một giấc, tỉnh dậy liền phát hiện mình bị bắt cóc lên một hòn đảo, cả người liền không ổn.
“Vợ ơi, đây là đảo New Britain.”

Người đàn ông bên cạnh cưỡng ép quay mặt cô ra ngoài cửa sổ, thâm tình mỉm cười.

“Không vui sao? Anh đặc biệt dẫn em ra ngoài đi dạo đó.”
Cô không vui, vui vẻ cái rắm ấy.
Khương Hân mặt không biểu tình nói, “Chúng ta còn chưa lĩnh chứng đâu.”

Ý nói chúng là đừng gọi cô là vợ.
“Dù sao sớm muộn gì cũng là của anh, trở về liền đi lĩnh chứng, nếu em mang thai bất tiện, chúng ta chờ đứa nhỏ sinh ra rồi đi lĩnh cũng không muộn.”

Cô khó chịu vô cùng, không muốn cử động chút nào, chắc là do bật điều hòa có hơi lạnh.
“Anh vì sao lại tới nơi như này?”

Bình luận (0)

Để lại bình luận