Chương 113

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 113

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Vẫn nghĩ đó là một vụ phun trào tự nhiên, nhưng có một sự rung chuyển bất thường dưới chân.

Động đất.

Chỉ với thời gian một giây thôi, anh đã cảm nhận được điều đó, hai mắt mở to kinh hãi, vứt bỏ thứ trong tay, chạy thật nhanh về khách sạn.

Anh quên cả thở, hơi nóng thiêu đốt trên làn da trần của anh, lần đầu tiên, vẻ mặt kinh hoàng sợ hãi được hiện lên trên khuôn mặt anh, mặt đất rung chuyển là cơn ác mộng của anh.

Trận động đất kéo dài trong một thời gian ngắn, không đến mười giây liền dừng lại, nhưng tòa khách sạn cao lớn vẫn còn đang rung chuyển trong tầm mắt, những người phía trên la hét thất thanh hỗn loạn chạy nhanh xuống, anh thì ngược chiều dòng người, liều mạng chạy lên trên.

Khương Hân …

Khương Hân .

Khương Hân !

Người trong phòng nắm chặt tủ đầu giường, dùng sức đến mức móng tay cũng bị đứt rời, cô sợ hãi không dám cử động, cứng đờ người cho đến khi hết rung động, cô muốn chạy xuống giường nhưng chân mềm nhũn một bước cũng không di chuyển nổi.

‘Rầm’

Bên ngoài kia lại truyền đến một tiếng khiếp người đáng sợ, giống như tiếng hổ dữ đang săn mồi trên thảo nguyên, Khương Hân kinh hãi há miệng thở dốc, rồi chống đỡ người đứng dậy.

“Khương Hân!”

Người bên ngoài vội vã lao vào, cô còn chưa kịp quay đầu lại nhìn, lại một trận rung chuyển nữa, lần rung lắc này dữ dội hơn lần trước, cả người bị nghiêng vào gầm giường bên phải, người không có điểm tựa liền cứ thế mà lăn xuống, Phó Hựu kịp thời vịn chiếc tủ ở bên cạnh, anh nghe thấy tiếng rơi liền chạy về phía trước không chút do dự.

“Khương Hân!”

Khác với tiếng gầm thét giận dữ, lần này anh lo lắng biết bao, tuy nhiên nghe thấy như pha lẫn giọng khóc trong đó.

Người lăn một vòng, nắm lấy được chiếc ghế đung đưa cạnh cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, nhưng nó không chút tác dụng nào, đột nhiên, nhìn thấy trần nhà bắt đầu sụp xuống và một số bụi bẩn cứ thế mà rơi xuống mặt cô.

Ngay sau đó, là vòng tay của người đàn ông lao tới trước mặt cô, đè cô ở dưới thân, ôm chặt lấy cô, sau đó liền nghe thấy tiếng răng rắc như gì đó bị gãy.

Cô nghĩ, nếu đè chết được anh ta thì thật tuyệt, nhưng khi tảng đá trên trần nhà lắc lư sắp rơi xuống đè lên người, cô lại kinh hãi mà ôm chặt lấy người đàn ông, “Đừng…”

Phó Hựu ôm chặt lấy cô, an ủi mà vuốt ve cổ cô, dùng cơ thể mình che ở trên đầu cô, sau một tiếng chấn động rung lắc, thanh thép không chịu nổi sức nặng của đá tường, ‘rắc’ một tiếng liền đứt ra.

Lúc đó, Khương Hân không sợ hãi điều gì khác, mà là đang nghĩ, nếu hòn đá thật sự rơi xuống mà anh không chết, thì thứ mà cô nợ anh chính là cả đời ân huệ.

Không thể như vậy, mắc nợ ân tình ai cũng được, nhưng duy nhất người đàn ông này không xứng đáng, hơn nữa là anh ta đáng bị như vậy.

Lòng bàn tay đè trên mặt đất, thời điểm thanh thép gãy đứt, dựa vào cảm giác, cô đột nhiên dùng một tay và chân của bên kia lật người sang phải, người đàn ông trợn to mắt, cho dù anh ta tính toán cỡ nào cũng không ngờ rằng, tất cả đã trong kế hoạch duy chỉ điều này không tính vào.

Viên đá nặng nề rơi xuống, cô lật người kịp thời, đập mạnh vào cánh tay trái của cô, miệng há to đau đớn, lông mày chau lại, mồ hôi lạnh toát ra.

“Khương Hân!”

Giọng điệu hét lên đầy vẻ không dám tin của anh ta bắt đầu run lên, “Mẹ kiếp, em đang làm cái quái gì vậy!”

Anh định đỡ cô dậy, nhưng anh nghe thấy tiếng cô nghiến răng nói.

“Anh muốn cứu tôi, nhưng tôi không muốn, tôi thà để mình chết đi, nhân tiện giết chết đứa con trong bụng, tôi không muốn sống với áy náy cả đời vì ơn cứu mạng của anh!”

Anh bị chọc tức cười nhạt, nhưng giọng nói run run, “Thà chết chứ không muốn bên cạnh tôi sao! Em có dũng khí này từ đâu? Là tôi đã đánh giá thấp về em, chết tiệt! Đáng lẽ ông đây không nên đưa em tới đây!”

Bình luận (0)

Để lại bình luận