Chương 7

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 7

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Hết lần này tới lần khác Vân Bạch cũng không thể lý giải tâm tình phức tạp của Quý Hạ lúc này.

Rõ ràng ở bên ngoài là hình tượng dịu dàng giỏi giang, trên thực tế ở nhà thì lại ôm mèo giơ cao nói mấy câu xấu hổ như mẹ người ta, còn bị con mèo hiểu được…

Nghĩ như thế, động tác vuốt mèo của Quý Hạ bất giác dừng lại.

Vân Bạch cụp tai xuống, nâng cái đầu nhỏ của mình lên, có chút nghi ngờ nhìn Quý Hạ đang một tay che mặt mình.

“Meo meo?”

Có chút khẩn trương Vân Bạch ngoe nguẩy chiếc đuôi, cái đuôi lớn vừa rồi còn dựng thẳng lên giờ phút này cũng buông lỏng xuống mặt đất, bộ móng vuốt nhỏ thật cẩn thận nâng lên, chậm rãi đặt ở lòng bàn tay Quý Hạ.

Quý Hạ buông tay xuống, nhìn qua, chỉ thấy anh nghiêng đầu mèo con của mình, giơ móng vuốt nhỏ lên, đôi mắt màu hổ phách do phản chiếu ánh đèn trở nên sáng bóng xinh đẹp, và tất nhiên là anh cũng đang quan sát biểu tình của cô.

Bộ dạng này làm cho Quý Hạ lại mềm lòng.

Nghĩ đến đoạn thời gian trước khi cô vừa mới ôm Vân Bạch trở về, anh cũng làm bộ dáng này, thật cẩn thận làm cho cô yêu thích, sau đó khi phát hiện cô đã quen cưng chiều anh, chỉ cần không anh nghịch ngợm quấy rối, cơ bản đối cô không có sức chống cự gì khi nhìn anh.

Khi mèo con trở nên lạnh lùng và lầm lì, cô có thể cầm gậy cho mèo chơi cả ngày như một cách thường lệ.

Bây giờ đã được phát hiện ra bí mật nhỏ này, cô lại càng trở nên lo lắng và sợ hãi.

Yêu tinh và tuổi thọ của con người không khác biệt lắm, anh ta vừa mới trưởng thành, lúc trước vẫn luôn lưu lạc ở bên ngoài, cho nên rất lo lắng khi cô vứt bỏ anh sao?

Quý Hạ có chút đau lòng, đưa tay ôm mèo con vào trong ngực.

Anh mềm mại nhẹ nhàng nằm sấp trong ngực cô, nức nở với cô kêu mấy tiếng, tiếng mèo con cứ vang lên không ngừng.

“Được rồi được rồi, tôi sẽ không ném anh đi, nhưng cũng không để cho anh chạy lung tung nữa.”

Tuy rằng đột nhiên từ nuôi một con mèo biến thành nuôi một người con trai lạ, hơi khó nhưng cô sẽ nuôi được thôi.

Quý Hạ sờ sờ lông xù của anh.

Đôi tai nhỏ mềm mại của Vân Bạch trong nháy mắt dựng thẳng lên, đôi mắt màu hổ phách sáng ngời, ngoan ngoãn nằm sấp trong ngực Quý Hạ.

Quý Hạ ôm anh đứng dậy ra cửa thư phòng.

Lập tức nhìn thấy trên ghế salon có một hộ hộp khoai tây chiên được quăng tùy ý trên ghế, còn có… Một chiếc áo sơ mi trắng và quần short rộng màu đen???

Cái này hình như là lúc cô vào cửa nhìn thấy Vân Bạch mặc trên người phải không nhỉ?

Rồi khi lúc biến thành trạng thái mèo con thì Vân Bạch không mặc quần áo?

Tuy rằng rất hợp lý, nhưng nghĩ đến chàng trai ngoan ngoãn vừa rồi, Quý Hạ thiếu chút nữa đem vẻ mặt vô tội nhìn mèo con đang kêu ném anh lên sô pha.

Đôi mắt màu hổ phách hơi híp lại, thấy cô đỏ mặt chậm rãi bò lên vươn tay nhỏ chạm vào mặt Quý Hạ

Gương mặt trắng nõn trong suốt, một luồng hồng kia rất đẹp mắt.

Đôi tai nhỏ của Vân Bạch giật giật, cuối cùng cẩn thận đứng thẳng người lên, liếm cằm Quý Hạ một chút.

Quý Hạ bị hoảng sợ, ôm mèo con trong ngực ra cách xa mình một chút, vốn dĩ là ôm mèo con vào lòng, bây giờ biến thành nâng hai chân trước của anh lên, cảnh tượng nôm na là cô đang nâng anh lên không trung.

Thân thể nhỏ bé của Vân Bạch lắc lư trên cao, móng vuốt nhỏ vỗ nhẹ trên tay Quý Hạ, có chút tủi thân khó hiểu ngọ nguậy đôi tai nhỏ, cẩn thận kên lên meo meo một tiếng.

Làm nũng cũng vô dụng!

Bây giờ anh không phải là một con mèo con đơn thuần đấy có biết hay không!

Dù đáng yêu cỡ nào cô cũng không mềm lòng đâu!

Tuy trong có lòng chút mềm lòng, nhưng cô lại lập tức cứng rắn, thả mèo con xuống rồi đi vào phòng bếp.

Buổi sáng chuẩn bị thức ăn mèo, quả nhiên anh ta không động tới.

Bình luận

Để lại bình luận