Chương 14

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 14

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Nhưng Quý Hạ không thoải mái, vậy nên quên đi

Vân Bạch rũ mắt xuống suy nghĩ cái gì, lông mi mảnh khảnh run lên, đột nhiên anh không biết nghĩ tới cái gì, giương mắt, “Vậy lúc tôi trở thành nguyên mẫu, Hạ Hạ có thể ôm tôi, buổi tối còn có thể ôm vào trong ngực ngủ cùng nhau, tôi rất ấm áp. ”

Quý Hạ:…

Đây là loại tra tấn ngọt ngào từ mèo lớn.

Nhưng lời vừa rồi đã nói ra miệng, hơn nữa đây là mèo nhà mình, coi như là một con mèo con yêu, dựa vào cái gì không thể ôm, anh vẫn là một đứa trẻ!

Trong lòng Quý Hạ thuyết phục mình như vậy, tay vẫn đặt lên đầu Vân Bạch, đầu ngón tay bất giác xoa xoa lỗ tai nhỏ của Vân Bạch.

Vân Bạch dụi mắt, nheo lại, nhìn Quý Hạ ngẩn người, nhỏ giọng mở miệng kêu một tiếng, “Meo meo ~ Meo meo~”

Mềm mại, vốn là còn mang theo chút lạnh lùng, nhưng bây giờ một chút cũng không có.

Quý Hạ chợt bừng tỉnh, bị hai tiếng meo meo mềm mại lại lạnh lùng của chàng trai nhỏ dọa đến mức đầu ngón tay run rẩy

Sờ hai cái kêu mềm như vậy, thật đúng là Quý Hạ không nghĩ tới.

Sau đó nhìn chàng trai nhỏ, chàng trai giơ tay che lỗ tai nhỏ của mình, từ giữa ngón tay lộ ra chóp tai run lên, anh chỉ mặc quần đùi áo sơ mi, lỏng lẻo, theo động tác giơ tay lên của anh, tay áo sơ mi trượt xuống, lộ ra cánh tay trắng nõn của cậu, một thân cơ sữa, rốt cuộc là yêu, còn nhiễm vài phần gợi cảm, đuôi mắt ửng đỏ, bộ dáng bị khi dễ.

Đột nhiên cảm thấy mình giống như một người dì kỳ lạ: …

“Khụ khụ… Nhiệt độ bên ngoài cũng lạnh, anh đợi tôi một lát, tôi sẽ tìm cho anh hai bộ quần áo để sinh hoạt, rồi đưa anh ra ngoài mua, lỗ tai có thể giấu được không? Nếu không, anh mang theo một cái mũ. ”

Quý Hạ vừa nói vừa đứng dậy, đi vào trong phòng.

Vân Bạch ngồi trên sô pha, nghiêng đầu mình, chậm rãi đem lỗ tai mèo của mình đè trở lại sợi tóc

Chỉ cần anh không kích động, đương nhiên có thể khống chế tốt, ở bên ngoài cũng không có quan hệ gì, nhưng anh thích nhìn bộ dáng Quý Hạ vì mình bận rộn.

Vân Bạch híp mắt mèo của mình, khóe môi cong cong, mang theo một nụ cười nhu thuận, nhẹ nhàng ưu nhã đứng dậy khỏi ghế sofa, nhấc chân đi vào trong phòng.

Quý Hạ ở trong phòng đã gửi tin nhắn cho Tống Nhược nói buổi chiều mình không qua được.

Sau đó mới mở tủ quần áo cất giữ quần áo, từ bên trong lấy ra một cái rương lớn, bắt đầu lục lọi.

Đang cầm từng bộ quần áo ra ngoài.

Cánh cửa được đẩy ra lặng lẽ từ bên ngoài.

Quý Hạ ngẩng đầu từ trong quần áo, chỉ thấy Vân Bạch thò đầu vào.

Đôi mắt mèo màu hổ phách kia trong nháy mắt tập trung vào cô, trong nháy mắt, khiến Quý Hạ cảm thấy trong mắt anh chăm chú nhìn cô.

Nhưng cũng bởi vì đây là con mèo nhà cô đi

Quý Hạ phục hồi tinh thần lại, giơ tay vẫy tay với anh, “Lại đây, tìm cho anh mấy bộ quần áo, trước tiên anh xem thích hợp với cái nào. ”

Vân Bạch lúc này mới vỗi vã từ cửa đi vào, ngồi ở trên giường, nhìn Quý Hạ lục lọi từng bộ quần áo bỏ ra ngoài.

Trong rương này hẳn là quần áo trước Quý Hạ, giặt sạch bỏ vào, mang theo một chút mùi thơm nhàn nhạt.

Thậm chí còn có một chiếc váy màu vàng nhỏ đặc biệt nhỏ, nhìn hình thể này, gần như là cô mặc loại này khi còn nhỏ, phỏng chừng vẫn là trang phục biểu diễn, lại có thể giữ lại.

Vân Bạch nhịn không được nhìn chằm chằm chiếc váy nhỏ này, đầu ngón tay từng chút từng chút chạm vào tấm vải trên váy, tưởng tượng bộ dáng mềm mại của Quý Hạ ba bốn tuổi.

À…

“Anh thử cái này xem có phù hợp không?”

Quý Hạ cuối cùng cũng tìm được quần áo mình muốn từ trong một đống quần áo, thở phào nhẹ nhõm

Ngẩng đầu lên nhìn qua.

Chỉ thấy mèo con nhà mình cúi đầu, phía trước là một đống quần áo cô lấy ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngọc của anh mơ hồ lộ ra màu đỏ, lỗ tai mèo đỏ lên.

Bình luận (0)

Để lại bình luận