Chương 25

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 25

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Rốt cuộc là đang rối rắm cái gì chứ… Chị?”

Chàng trai chẳng những không mặc đồ, còn tiếng tới kề sát một chút, đầu ngón tay trắng như tuyết hơi lạnh, giữ chặt ngón tay Quý Hạ hồi nãy chạm vào anh, đôi mắt mèo hơi nheo lại mơ hồ còn có chút động, âm thanh trong trẻo lộ ra vẻ mềm mại khó hiểu, mang theo nhiệt độ trên người anh, tiến lại gần cô.

Giọng điệu không thể từ chối.

“Chúng ta có thể, chúng ta có thể mặc quần áo vào rồi hẳn nói chuyện không?”

Chị thực sự không thể chịu đựng được nữa.

Chị đây thậm chí còn chưa nói chuyện với bạn trai trong tình huống như này đâu.

Nhắm mắt còn có thể nói là mèo con nhà mình, hiện tại thì sao?

Không có mèo con, chỉ có một người đàn ông lớn hơn cô ấy một cái đầu.

“Không cần.”

Anh vô tội mở to hai mắt, tai mèo mềm mại từ giữa sợi tóc màu đen đâm ra, lắc lư qua lại hai cái, “Lúc Hạ Hạ ôm tôi vào chăn ngủ, tôi cũng không mặc quần áo mà.”

Quý Hạ: …

Quý Hạ có chút hối hận.

Cô thừa nhận rằng hành động quấn mèo của cô trước đây có thể nói chỉ xuất phát từ quan điểm giữa người và mèo thôi có được không.

Nhưng mà, cô quấn mèo con, nhưng là mèo của nhà mình có cái gì không đúng sao?!

“Dù sao….”

Anh chậm rãi mở miệng “Hạ Hạ cũng nhất định là muốn nói với tôi cái gì mà, muốn giữ khoảng cách, đúng chứ?”

Đôi tai mèo của anh từ từ cụp xuống, rũ trên tóc, nét mặt trở nên cực kỳ buồn sầu, giống như bị cô bắt nạt mà ủy khuất.

Lúc gọi chị gái làm cho người ta chịu không nổi, lúc gọi Hạ Hạ giống như là bị ủy khuất.

Dù sao xưng hô gì nghe hình như cũng không đúng lắm.

Cảm xúc Quý Hạ cũng rối rắm không ngừng.

“Tôi không nói muốn giữ khoảng cách, chỉ là bởi vì lúc trước không biết chuyện anh không phải đơn thuần mèo con.”

“Tôi chính là mèo con đơn thuần.”

Vân Bạch nhanh chóng ngắt lời cô, lúc mặt trắng nõn nói lời này tựa hồ còn phồng lên một chút, vẻ mặt ủy khuất cùng tức giận.

Má ơi.

Quý Hạ thừa nhận, anh bị dễ thương đến mức.

Lúc con mèo đáng yêu không chịu nổi, giờ biến thành một chàng trai, cô vẫn bị dáng vẻ đáng yêu không chịu nổi.

Quả thực chính là chọc vào điểm yếu của cô.

“Quả nhiên, từ sau khi Hạ Hạ biết tôi là mèo tinh thì không thích tôi như trước nữa.”

Anh ta vẫn còn đứng tiếp tục khiếu nại.

“Còn muốn giữ khoảng cách với tôi.”

Quý Hạ mím môi, cúi đầu, nhưng cô không nhịn được mà nhanh chóng nhặt chiếc áo sơ mi lên ném sang cho Vân Bạch, cởi cúc ra rồi mặc vào cho anh.

Bầu không khí xung quanh chàng trai nóng lên.

“Tôi không có nói không thích anh, cũng không nói giữ khoảng cách với anh, bằng không lúc trước sẽ không ôm anh, còn bây giờ mau, giơ hai tay lên.”

Quý Hạ thấp giọng mở miệng.

Anh ngược lại nghe lời, ngoan ngoãn giơ tay lên.

Khoảnh khắc tiếp theo, Quý Hạ chỉ cảm thấy gò má nóng lên, mái tóc mềm mại cọ vào chóp mũi.

Quý Hạ theo bản năng muốn trốn, nhưng thắt lưng cô lại bị ôm lấy.

“Hạ Hạ.”

“Anh, anh đang làm gì vậy?”

“Cọ mặt…”

Vân Bạch mang theo chút khó hiểu, rũ mắt, Quý Hạ ngẩng đầu, có thể nhìn thấy lông mi cong mà đen dày của anh, che lấp nửa đôi mắt màu hổ phách của anh, tai mèo còn nằm sấp về phía trước, trên sợi tóc mềm mại lộn xộn của anh.

“Nếu không phải không thích, thì tại sao không thể cọ mặt? …Hạ Hạ ơi.”

“Đừng… Đừng gọi Hạ Hạ.”

Quý Hạ bị hơi thở sạch sẽ mà trong trẻo của anh chọc ghẹo có chút không được tự nhiên.

Cùng con mèo cọ mặt, nhưng khi đó anh là con mèo, trước kia cô còn giận nhiều lúc còn mở to miệng ‘ăn’ đầu mèo, bây giờ hình dạng người thì anh có bản lĩnh lại đem đầu thò đầu vào trong miệng tôi đi!?

“Á… Chị ơi.”

Anh im lặng thử gọi cách khác.

“Cũng đừng gọi chị.”

Quý Hạ có chút chịu không nổi.

Cô đã hơn hai mươi tuổi, đã gần ba mươi, cũng chưa từng yêu đương, cũng chưa từng có người thích, nhưng cũng không phải không có nhu cầu, cô có chút sợ mình không kiềm chế được, đem mèo con người ta đẩy ngã, vậy thì quá tội lỗi.

Bình luận (0)

Để lại bình luận