Chương 35

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 35

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“À thì…’’

Tuy rằng Vân Bạch lúc trước đã nói với cô, làm yêu quái, quốc gia có biện pháp quản lý chuyên môn, sẽ có người chuyên xử lý vấn đề thân phận, chứng minh thư linh tinh cũng không cần lo lắng.

Nhưng quả nhiên, để cho một con mèo đi học, vẫn hơi khó khăn phải không?

Trong lúc nhất thời, Quý Hạ cũng không biết nên nói cái gì theo bản năng nhìn về phía Vân Bạch.

Thấy chàng trai không biết từ lúc nào đã đứng dậy, đi tới bên cạnh Quý Hạ, đầu ngón tay trắng như tuyết của anh mềm mại, rất nhẹ nhàng ôm lấy góc quần áo của Quý Hạ.

“Trường học là Đại học Quốc gia.”

Đại học Quốc gia là một trong những trường đại học hàng đầu của đất nước, nhưng nó không quá xa nơi đây, vì vậy bạn bè của Quý Hạ có gì sai khi nhờ Quý Hạ chăm sóc cho anh.

“Đúng là học sinh giỏi thiệt đó .”

Tống Nhược bị kinh hãi trong chớp mắt, có chút ngoài ý muốn nhìn chàng trai này.

Anh ta trông không giống kiểu vừa muốn vừa học, sao lại đột nhiên nghĩ đến làm việc ở đây?

Hóa ra còn có cái này sao?

Quý Hạ bị trình độ học vấn của con mèo nhà mình làm cho kinh ngạc, Quý Hạ cũng kinh ngạc, nhìn Tống Nhược quay đầu lại kinh ngạc hỏi cô, cô vội vàng thu liễm cảm xúc của mình, ra vẻ trầm mặc gật đầu, vẫn là ý cười dịu dàng hiền lành.

“Đúng vậy, tốt hơn là cho trẻ em rèn luyện nhiều hơn.”

Ai ngờ chàng trai thanh tú cau mày, đột nhiên mở miệng xen vào, giọng nói có chút bất mãn.

“Tôi không phải là một đứa trẻ.”

Lập tức khiến Tống Nhược và Quý Hạ dở khóc dở cười.

“Được rồi được rồi, tôi còn có việc, đi ra bên kia ngồi một lát, lát nữa tôi sắp xếp cho cậu một chút việc.”

Cô vốn cũng không trông cậy vào mèo con nhà mình có thể làm gì, nói là đứa trẻ nhà bạn bè, hơn nữa với thái độ này tính toán để cho anh tới nơi này đục nước béo cò chơi đùa, kiếm cho mình hai con cá khô nhỏ, thỏa mãn lòng tự trọng của mèo con một chút, những thứ khác, không phải còn có cô nuôi sao?

Liên quan đến cảm xúc, cô cũng không thể yêu cầu nhiều như vậy, không gây rối là được rồi

Nói xong, giọng điệu còn mang theo chút dỗ dành, vốn muốn vỗ cái đầu nhỏ của anh, chẳng qua vươn tay mới ý thức được hình như anh quá cao, vỗ lên có chút kỳ quái, lui mà cầu tiếp theo vỗ vỗ bả vai anh.

Bộ dạng yêu chiều này làm cho Tống Nhược nhìn có chút chán.

Mà chàng trai chớp chớp mắt mèo, ngoan ngoãn đáp một tiếng, buông lỏng tay, trở về ngồi.

Tống Nhược kinh ngạc: “Cái này cũng quá ngoan rồi? Thằng nhóc này thật dính chị. ”

“Nó quen thuộc với chị rồi.”

Quý Hạ cũng nhận ra rằng việc mình vừa làm hơi quá thân mật, hơi ngượng ngùng sờ lên tóc mình mỉm cười.

“Giọng điệu của chị dỗ dành đứa trẻ giống hệt con mèo lúc trước chị đang ngồi xổm ở cửa hàng của chúng ta, con mèo được chị ôm về quả thực giống nhau như đúc vậy.”

Tống Nhược cũng cười theo, thuận miệng hỏi tình hình của Cam Ngọt, Quý Hạ có chút chột dạ thuận miệng lừa gạt.

Cô là người như vậy, từ trước đến nay không biết nói dối

Nhưng Tống Nhược vốn thuận miệng hỏi, chờ đi hơi xa một chút, đến phòng trưng bày phía trước, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua Vân Bạch ngoan ngoãn ngồi bên kia nhìn về phía này.

“Chị Hạ, chị có chuyện gì không?”

Quý Hạ nghiêng đầu nhìn qua, đáy mắt có chút mờ mịt.

“Tại sao em lại cảm thấy đứa trẻ này đối với chị có chút ý tứ đó?”

“Làm gì có? Anh ta đâu phải người có tính cách như vậy. ”

“Chậc chậc chậc, em xem cũng không phải. Chị không nhìn thấy lúc chị quay đầu đi ra ngoài, khóe môi anh ta lập tức sụp xuống khi chị ra ngoài.”

Tống Nhược nhìn trái nhìn phải không có ai, lại tiến lại gần thấp giọng nói nhỏ mở miệng với Quý Hạ: “Em nói cho chị biết, chị Hạ cũng không quen biết mấy chàng trai, chỉ bận rộn với sự nghiệp, đám chàng trai này tâm nhãn nhiều hơn, hơn nữa tính tình thật sự mềm mại, không có mấy người thích dính vào bên cạnh chị gái nhà bạn bè, chị xem lại kéo quần áo, lại làm nũng, điều này quả nhiên là muốn chị chú ý, rõ ràng có ý với chị rồi. ”

Bình luận (0)

Để lại bình luận