Chương 37

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 37

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Chỉ là luôn có cảm giác như mình đang ép buộc một đứa trẻ.

Bên kia đầu Vân Bạch rũ xuống, nhìn lướt qua tên những khách hàng trên màn hình máy tính còn có nhu cầu đặt hàng, thấy tên của trung tâm mua sắm lớn lúc trước cũng ở trong đó, trong đôi mắt mèo của anh hiện lên cảm xúc gì đó, cuối cùng ngoan ngoãn làm việc.

Đôi bàn tay thanh mảnh và đẹp đẽ của anh vươn ra và nhẹ nhàng đặt lên bàn phím máy tính.

Quý Hạ nghe thấy mèo con nhà mình lên tiếng, cũng không nghĩ nhiều, quay đầu lại, tự nhiên không phát hiện thao tác máy tính của Vân Bạch cực kỳ thành thạo.

Khuôn mặt thanh tú của chàng trai bị ánh sáng máy tính chiếu vào, đầu ngón tay nhanh chóng lướt trên bàn phím, phát ra tiếng lạch cạch, hình ảnh trên máy tính chạy qua rất nhanh, bộ dáng làm việc nhanh nhẹn đó nhìn không giống giả vờ. Đột nhiên anh sững sờ, như nhận ra điều gì đó, đầu ngón tay chậm rãi chuyển động, một chút hoảng sợ xẹt qua trong mắt, đôi mắt mèo nhếch lên xoay chuyển nhìn mọi người xung quanh.

Thấy không ai chú ý tới mình, Vân Bạch mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó hơi hơi đứng thẳng người, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ chậm lại, giống như từ sinh viên đại học lập tức trở về làm học sinh mầm non, lạch cạch đánh chữ.

Trong khoảng thời gian này, Quý Hạ phát hiện tuy rằng mèo con nhà mình không vui vẻ xử lý những chuyện này mấy, nhưng tỷ lệ chính xác lại cực cao.

Nhìn chuyện vốn phải mất một thời gian dài mới có thể giải quyết xong, được mèo con rút ngắn gần một nửa thời gian, ngay cả Tống Nhược cũng nhịn không được cảm thán đây là một nhân tài đó, người như này tất nhiên phải kéo đến phòng làm việc của chúng ta, đi theo chúng ta hói đầu luôn sao?!

Hơn nữa nhiều nhất chỉ là bán chút sắc đẹp mà thôi.

Lòng Tống Nhược rục rịch, thái độ tích cực này khiến Quý Hạ có chút dở khóc dở cười.

Đã sắp đến sinh nhật của người lớn trong nhà Phó Cần Dư, gần đây cô cũng cực kì bận rộn, nhưng mà không biết có phải lần trước đối phương nghe thấy giọng nói của Vân Bạch hay không, biết khó mà lui hay thế nào, sau đó có liên lạc cho Quý Hạ hai lần, đều là hoàn thành một số việc liên quan đến bữa tiệc, những thứ khác không hỏi quá nhiều.

Điều này làm cho Quý Hạ thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cô thực sự không có cảm tình với người này, nhưng mỗi lần anh ta gọi điện thoại cũng sẽ không nói nhiều lời , chỉ hơi có chút ám chỉ , nhìn cô muốn nói cái gì đó sẽ tự giác dừng lại ngay.

Đúng là người trong kinh doanh, ý thức được lời tiếp theo cô muốn nói cái gì, muốn làm cái gì, khả năng quan sát ngôn từ và cảm xúc của Quý Hạ gần như đạt đến tuyệt đối.

Làm ăn với một người như vậy có lẽ rất thoải mái nếu là đối tác, dù sao đối phương sẽ hiểu và thông cảm, nhưng nếu là quan hệ thù địch, muốn từ chối thì rất phiền phức, ở chung với loại người này bất tiện vô cùng, vì đó là người không bao giờ chịu thua thiệt.

Chờ đến sáng mai đi đến địa điểm tổ chức xác nhận một loạt chuyện, buổi trưa bắt đầu yến tiệc, sau đó sẽ giao cho công ty đối tác bọn họ tìm được, bọn họ chỉ cần theo dõi tại địa điểm, những thứ còn lại không cần nhúng tay

Tay Quý Hạ như sờ phải thứ gì đó mềm mại.

Quý Hạ sững sờ một lúc, cúi đầu nhìn con mèo con đang cọ vào cánh tay mình, chật vật chui đầu vào khe hở giữa tay và eo cô.

Cách đó không xa có quần áo rơi xuống đất, hiện tại thời tiết ngày càng lạnh, cô mặc cho chàng trai rất nhiều quần áo, rơi vãi đầy đất, từ cửa ra vào đến sô pha bên này, nhưng quần áo trên người đè quá nhiều, từng bước đi đến đây đều lảo đảo, đến sô pha bên này cũng may thoát được ra khỏi đống quần áol

Cô không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào quả bóng nhồi bông màu trắng cam, mèo con chúi đầu vào khoảng trống giữa cánh tay và cơ thể cô, rồi tiến về phía trước sau đó không hề nhúc nhích.

Bình luận (0)

Để lại bình luận