Chương 49

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 49

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Phó Cần Dư cũng cau mày, mẹ anh ta không cho là đúng: “Con nhìn xem, còn nhanh mồm nhanh miệng như thế, mẹ đã sớm nói với con, cô gái như vậy có cái gì thích để thích? ”

“A——”

Bên cạnh truyền đến một tiếng cười nhạo.

Mẹ của Phó Cần Dư sững người một lúc, chỉ cảm thấy trước mắt có thứ gì đó sáng ngời lóe lên, có người giơ chân bước ra khỏi đám người.

Chiếc áo khoác xanh quân đội, bộ quân phục hai bên ngực có cổ đứng và những ngôi sao trên chiếc phù hiệu đang tỏa sáng rực rỡ, đó chính là điều khiến đôi mắt của mẹ Phó Cần Dư sáng rực lên.

Mấy người nhìn thấy anh ta, tuy rằng không biết đây là ai này, nhưng vẫn biết huy chương trên vai, một đám đều mờ mịt thảo luận, không biết người đàn ông này sao có thể vào đây.

Giọng nói trầm thấp của anh vang lên, mang theo vài phần yêu thương.

“Hạ Hạ.”

Quý Hạ sửng sốt một chút, Vân Bạch cũng hoang mang, đồng loạt quay đầu với nhau.

Vân Bạch bất thình lình nhìn thấy một đàn ông như vậy, lông mày anh trong nháy mắt nhíu lại.

Cao lớn, khuôn mặt… Hình như cũng không tệ, xưng hô thân mật.

Mèo con ủy khuất.

Anh ta có quan hệ gì với Hạ Hạ vậy?

Vân Bạch theo bản năng nắm lấy tay Quý Hạ.

Quý Hạ:!!!!

“Anh trai! Anh làm thế nào…”

Quý Hạ choáng váng một lúc lâu.

Nhìn người đàn ông bước tới, khóe môi cong lên, liếc nhìn nhóc con hôi hám đang nắm lấy bàn tay nhỏ bé của em gái mình.

Anh trai?

Những người còn lại đều theo bản năng nhìn về phía Quý Hạ

Sau đó khi tiếp nhận xưng hô này, nhìn kỹ —— quả thật mặt mày hai người có nhiều điểm tương tự, chẳng qua một người mặt lạnh, một người luôn tươi cười, cho nên lần đầu tiên thấy thì không có nhìn ra.

“Em gái muốn đưa bạn trai về nhà. Anh phải đến xem tên nhóc nào đã bắt cóc em gái bảo bối nhà anh.”

Quý Hạ:…

Vân Bạch: Ồ, hóa ra là anh trai ruột.

“Quý Thuần.”

Người đàn ông nói tên của mình một cách thản nhiên.

Vân Bạch đứng dậy, gật đầu với Quý Thuần.

Bởi vì đối phương là quân nhân, hình thể so với Vân Bạch tốt hơn nhiều, cho nên nhìn cũng cao hơn Vân Bạch một chút, nhưng làm cho người ta kinh ngạc là, tự nhiên không cao hơn bao nhiêu, mang theo ý tứ ngang ngược.

Quý Thuần cẩn thận đánh giá Vân Bạch, chợt mím môi: “Hình như tôi đã gặp anh ở chỗ nào đó? ”

Vân Bạch sởn tóc gáy, theo bản năng muốn mở miệng phản bác: “Không có đâu… Phải không nhỉ? ”

Trong đầu anh cũng nhanh chóng lướt qua.

“Vân, giáo sư Vân?”

Mấy người anh em phía sau Quý Thuần đi theo nhìn kỹ khuôn mặt của Vân Bạch, có chút bối rối mở miệng.

Giáo sư Vân?

“À, giáo sư đặc biệt của Đại học Quốc gia’’

Quý Thuần nhớ rằng trước đây khi làm nhiệm vụ, anh đã từng nhìn thấy Vân Bạch từ xa một lần.

Người này được nhà nước bảo vệ, nghe nói đằng sau còn có tổ chức bí ẩn nào đó, về cơ bản thì anh không tiết lộ thông tin ra thế giới bên ngoài, hơn nữa anh cũng là một thuộc hạ cho giáo sư cấp viện sĩ.

Nói cách khác, bạn có thể kiểm tra ra nếu cẩn thận, nhưng sẽ ít người kiểm tra những thứ này.

Quý Hạ sững sờ, liếc nhìn Vân Bạch.

Mèo con có vẻ hơi hốt hoảng, nó không nghĩ rằng mình còn chưa mở miệng mà đã bại lộ ra chuyện này.

Anh cúi đầu, ngước mắt lên nhìn Quý Hạ, tỏ vẻ tủi thân.

Quý Hạ: …

“Được rồi, anh đặc biệt tới đây tìm em. Ba nói tình cờ đi ngang qua đây, trước tiên anh sẽ đón em và bạn trai nhỏ của em trở về.”

Quý Thuần giương mắt nhìn Tiền Quân bị dọa choáng váng còn có mẹ chồng cô ta.

Thật tình cờ khi anh đến đây, vốn định thay quần áo rồi quay lại, nhưng khi đi ngang qua, anh bất ngờ nhìn thấy em gái mình nên đành dừng lại.

Mọi người xung quanh đều ngạc nhiên, chưa kể đến mẹ của Phó Cần Dư, người vừa đứng bên cạnh Quý Thuần nói xấu Quý Hạ, lúc này lòng bà càng lo lắng hơn.

Mà nhắc tới cái tên Quý Thuần, ở bên cạnh có người bắt đầu phổ cập thân phận của anh ta, giữ chức vị gì, công ty trong nhà là công ty công nghiệp châu báu lớn nhất trong nước, ông ngoại từng làm việc ở quân đội, nhưng mà ông chủ bảo vệ quyền riêng tư của nhà mình rất tốt, cho nên người biết chuyện này cũng không nhiều.

Bình luận

Để lại bình luận