Chương 50

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 50

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Xong rồi, xong đời thật rồi.

Mấy người vừa mới đắc tội Quý Hạ trong lòng nghĩ như vậy.

Nói như vậy, Quý Thuần kế thừa ông ngoại bên kia, ở quân đội kiếm nhiều quân công, vậy người kế thừa công ty châu báu, rõ ràng chính là rơi vào trên người Quý Hạ, điều này đối với người thừa kế yêu cầu rất cao, cũng khổ cho người ta tự dựa vào hai bàn tay trắng, sau khi tốt nghiệp bắt đầu bắt đầu từ con số 0.

Tin tức như vậy làm cho mọi người xung quanh hoảng hốt.

Đương nhiên, bọn họ còn không biết hai chữ Vân Bạch này đại biểu cho cái gì, nhưng mà chờ thêm năm năm nữa, trong lòng bọn họ sẽ phải cảm thấy may mắn vì lúc ấy mình không theo số đông phụ họa những người quyền quý trào phúng khinh thường người khác.

Tất cả hoạt động tiếp tục, tất cả đều rất tinh xảo, nhìn ra được nhà thiết kế có tâm, nhưng với người một nhà của Tiền Quân trong giờ phút này, không thể nào quan tâm mọi thứ xung quanh, bắt đầu kinh hồn bạt vía.

Quý Hạ lúc này đã lôi kéo Vân Bạch còn có anh trai rời khỏi phòng yến hội.

“Anh trai, anh nói như vậy sau này em làm ăn như thế nào đây?”

Quý Hạ nhịn không được giống như cô gái nhỏ giận dỗi lẩm bẩm một câu.

Quý Thuần rũ mắt nhìn cô, bàn tay to xoa đầu cô một cái: “Không còn sớm rồi? Lão Quý còn đang chờ em về kế thừa gia sản, ông ngóng sao trông trăng, cũng không nhìn thấy áo bông nhỏ tri kỷ nhà ông trở về, em nói, đợi đến khi cấp dưới của em có thể phát triển thành một bộ phận riêng biệt của công ty, em sẽ trở về, không thể nói mà không giữ lời. ”

Quý Hạ:…

Quý Thuần thu tay lại, tức giận nhìn thoáng qua Vân Bạch.

Tuy rằng anh nhìn em rể, nhìn thế nào cũng không vừa mắt, nhưng phải thừa nhận là, Vân Bạch quả thật là lợi hại, hơn nữa tuổi còn trẻ như vậy, hình như mới hơn hai mươi?

Anh nhớ rằng trong tài liệu nào đó đã viết như vậy.

Em gái nhiều năm vẫn bận rộn công việc, không có tâm tư yêu đương, chờ sau này trở về bị lão Quý ép buộc, vậy thì càng không có thời gian, cô thích gì cô thích bao nhiêu, sau khi gặp người bạn trai này, ngoại trừ trong lòng có hơi khó chịu ra, cũng không có ý kiến với anh quá lớn.

“Tôi đi lấy xe, các người có muốn nói chuyện riêng không?”

“ Tự mình nói ra đi. ”

Hơn nữa nhìn bộ dáng, thì ai cũng không biết thân phận thật của người kia.

Quý Thuần buồn cười một tiếng, xoay người rời đi.

Quý Hạ:…

Quý Hạ nhìn về phía mèo con.

Đôi mắt híp lại thành hình trăng khuyết.

“Mèo hoang, vừa trưởng thành, mùa đông quá lạnh không ai thu nhận? Làm sao anh biết vậy? ”

Mỗi câu cô nói ra, đầu Vân Bạch cúi xuống thấp hơn chút, mắt thấy cả lỗ tai đều muốn chui khỏi mũ nhảy ra.

“Hạ Hạ cũng gạt tôi.”

Anh nhịn không được cãi lại

“Hơn nữa, hơn nữa… Tôi muốn nói, nhưng không kịp. ”

Tối nay chuẩn bị rất lâu, ai có thể nghĩ tới anh trai cô, đã nói hết mọi chuyện ra.

Nhìn Mèo con ủy khuất, Quý Hạ nhịn không được cười ra tiếng, hừ nhẹ một cái, nhìn con mèo này, cuối cùng giơ tay lên, xoa xoa mặt anh

“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?”

“Tôi rất thích Hạ Hạ, muốn được Hạ Hạ nuôi cơ.”

Vân Bạch chậm rãi mở miệng, đưa tay ôm lấy Quý Hạ: “Tôi thích đồ ngọt, thích mùi hương trên người Hạ Hạ, thấy Hạ Hạ cho mèo hoang khác ăn, tôi cảm thấy, tôi cũng có thể làm vậy. ”

Nói một cách đơn giản, đây là một con mèo con thích đồ ngọt, thích một cô gái, nhìn thấy cô gái kia cho mèo hoang ăn, anh nhìn một thân lông mềm màu cam của mình, bản thân thấy có lẽ mình cũng được như kia.

Quý Hạ:… Cho nên cô bị lừa sao.

“Giáo sư Quốc Gia?”

“Cái này tôi không lừa Hạ Hạ.”

Vân Bạch nhanh chóng mở miệng.

“Tôi nói tôi đến từ Đại học Quốc Gia”

Nhưng đó không có nghĩa là tôi không phải sinh viên

Khiến cho Quý Hạ muốn nhéo tai mèo của anh

Bình luận

Để lại bình luận