Chương 52

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 52

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Đợi đến khi tất cả sự tình đều giải quyết xong, Quý Hạ lôi kéo mèo con nhà mình trở lại căn phòng nhỏ lúc trước, bị một màn trước mắt làm cho sợ ngây người.

Trong phòng có không ít bóng bay và hoa hồng, mọi thứ đều được sắp xếp rất tỉ mỉ thấy được tấm lòng to lớn của Vân Bạch.

Vân Bạch rũ mắt, kéo tay Quý Hạ.

“Chưa kịp.”

Lúc ấy chậm một bước nhỏ, còn chưa kịp giải thích, không kịp để Hạ Hạ thấy thành quả học tập của anh.

Quý Hạ có chút dở khóc dở cười, hướng về phía Vân Bạch ngoắc ngoắc ngón út: “Lại đây. ”

Vân Bạch thuận theo đi đến.

Sau đó khóe môi được hôn chụt một cái.

“Cám ơn anh, bạn trai của em.”

Lỗ tai trên đầu Vân Bạch lập tức nhảy ra.

“A, đúng rồi, anh nói lỗ tai của anh không tự khống chế được, không phải bởi vì anh còn nhỏ tuổi sao? Điều này có đúng không? ”

“…… Một nửa. ”

“Ý anh là sao?”

“Lúc kích động sẽ không khống chế được, cho nên thông tin bảo hộ tương đối đầy đủ, hơn nữa là muốn thu hút sự chú ý của em, mong em sẽ xuất hiện. ”

Anh luôn muốn cầu hôn.

Chẳng qua không nói cho cô biết mà thôi.

Lúc hai người trở về đã là buổi tối,

Giọng nói của anh vốn trong trẻo lạnh lùng mang theo âm cuối mềm mại lập tức khàn xuống, đáy mắt cũng như chất chứa ngọn lửa cháy rực.

Sao chuyện có thể phát triển tới bước này, Quý Hạ có chút không nhớ rõ.

Tóm lại là cảm giác mơ mơ hồ hồ sau đó bị tóm lên trên giường.

Chàng trai hai tay đè cô lại, có thể nhìn ra trước kia cũng không ít lần làm việc này, tốc độ cởi quần áo cực nhanh, Quý Hạ còn chưa nghĩ ra nguyên nhân, trước ngực đã thấy lạnh lẽo.

“Vân Bạch. Anh đợi một chút…”

“Anh không muốn chờ nữa…” Thanh âm ủy khuất của chàng trai ủy vang lên.

“Trước đây không phải em còn nghi ngờ anh sao? Kiểm tra hàng hóa trước được không? ”

Gương mặt chàng trai dưới ánh đèn nhỏ tối tăm xinh đẹp, lúc cong môi cười làm cho người ta không tránh được hoảng hốt, ngón tay bị khóa chặt, cho dù cô muốn nói không, tình cảnh như nãy cũng chẳng có cách nào thoát ra.

Anh nhẹ nhàng cọ tới, lỗ tai mèo thò ra, hai má cọ vào mặt cô, tai mèo thẹn thùng nằm sấp, nhiễm một tầng màu hồng nhạt.

“Được không, chị”

Quý Hạ trầm luân trong đôi mắt màu hổ phách của anh, đau đớn đều bị anh nuốt hết vào.

Trong lúc đó còn nghĩ, may mắn hiện tại đang là mùa đông, mặc nhiều quần áo.

Đây là năm thứ sáu sau khi Quý Hạ và Vân Bạch kết hôn.

Thành tựu của Vân Bạch bùng nổ, các giải thưởng thế giới đều rơi vào đầu anh.

Người Trung Quốc ngay lập tức biết quốc gia có một nhân vật cấp bậc đại lão trẻ tuổi, đang làm giáo sư ở Đại học Quốc Gia, sắp được đánh giá viện sĩ, là viện sĩ trẻ nhất của nước.

Mà Quý Hạ có đôi khi hồi tưởng lại còn không khỏi có chút cảm thán, cuối cùng cùng mình lại nhặt về một mèo lớn để kết hôn, còn sinh mèo con.

Thật sự sinh ra một bé mèo con, tính cách giống y hệt bố bé.

Chỉ số thông minh đặc biệt cao, khi còn bé vẫn là bộ dáng của mấy đứa trẻ ngây thơ, lúc ba tuổi ngẫu nhiên sẽ biến thành mèo con, mấy đốm màu cam trên nền trắng , đáng yêu cực kỳ.

Sau khi trở về hình người thường xuyên không thu được lỗ tai, chỉ số IQ cao một cách thái quá, lúc nào cũng nhảy nhót, khiến cho người mẹ già vốn cảm thấy bản thân mình cực kì ưu tú như cô bỗng mất tự tin.

Buổi chiều ánh mặt trời ấm áp rọi xuống, Quý Hạ nhìn chồng mình mềm mại nằm sấp trên sô pha, tai mèo thoải mái lộ ra, vẫy vẫy tay với chồng cô.

Lười không chịu nổi, chẳng muốn động đậy gì cả.

Trải qua hơn sáu năm sống chung, đối phương càng ngày càng đẹp, khí thế mạnh hơn, nhưng mà vẫn có chút gì đó cuẩ thanh niên trẻ, mà Quý Hạ cũng không có thay đổi gì, về tổng thể thì càng ngày càng nội liễm, so với Quý Hạ lúc tự mình khởi nghiệp thì không giống nhau.
Mái tóc của cô được kéo lên, tay đưa ra sau lưng, đi tới trước sofa, rũ mắt xuống

Vân Bạch mơ hồ cảm giác được có gì không đúng, nghi hoặc nhìn bàn tay phía sau của cô: “Hạ Hạ. Em đang làm gì vậy? ”

Quý Hạ đã lập tức ngồi trên người anh, nắm lấy tai mèo của anh, cảm nhận được thân thể anh trong nháy mắt mềm nhũn, hình như từ trên môi tràn ra một tiếng meo meo.

Quý Hạ lấy bình thuốc trong tay mình ra, nhìn đồng tử Vân Bạch co rút lại, muốn chạy.

“Bác sĩ nói rằng anh nên rửa tai phòng ngừa ít nhất một lần một năm để tránh bị bệnh.”

Tình huống thân thể của yêu quái không giống con người, hơn nữa bọn họ kiểm tra sức khỏe cũng có bác sĩ chuyên môn.

Mà rửa tai cho Vân Bạch là vấn đề đau đầu của tất cả bác sĩ, kể cả Quý Hạ.

Tuy rằng chỉ là nhỏ vài giọt thuốc, nhưng lỗ tai anh rất mẫn cảm, đặc biệt không thích nước lạnh đi vào, còn muốn xoa rễ lỗ tai.

Giờ phút này ra sức giãy dụa, lỗ tai muốn thu hồi, nhưng bị Quý Hạ kích thích, không thu lại được

Cuối cùng một người đàn ông nằm thẳng, một đôi mắt mèo màu hổ phách u oán nhìn Quý Hạ.

“Không cần rửa, chị, không rửa được không?”

Quý Hạ đã nhéo lỗ tai anh nằm sấp xuống, nhanh chóng nhỏ vài giọt thuốc bác sĩ chuyên môn phối hợp với những yêu quái Miêu Tộc bọn họ, còn cô chỉ cần lấy tay xoa một lúc là được.

Vân Bạch xoay đầu, muốn lắc lỗ tai, lại bị Quý Hạ ngăn lại.

Đợi đến khi xoa xong, Vân Bạch bị vứt bỏ, cũng không nhúc nhích, ánh mắt càng u oán, “Chị, chị bắt nạt em…”

Người đàn ông bị Quý Hạ đè dưới thân, tai mèo xoa xoa, đầu lỗ tai phiếm hồng, bộ dáng xinh đẹp mang theo sự yếu đuối, rất dễ suy nghĩ nhiều…

Quý Hạ đỏ mặt, ho nhẹ một tiếng, vừa định nói chuyện, cửa phòng bên kia bị mở ra.

Một cái đầu nhỏ thò vào.

Là một cậu bé nhỏ xinh đẹp, trên đầu cũng có vài phần giống ba mình, đôi tai kia run rẩy, nhìn ba mẹ, có chút chần chờ

“Ba, mẹ, hai người làm gì vậy?”

Vân Bạch xoay người một cái, ôm Quý Hạ vào trong ngực, giấu dịch rửa tai, hướng về phía Vân Nhiêu ngoắc ngoắc ngón tay: “Lại đây. ”

Vân Nhiêu:?

Quý Hạ phản ứng một chút, gống chồng vỗ vỗ tay với Vân Nhiêu: “Tới đây, Nhiêu Nhiêu đến bên mẹ nè. ”

Mẹ gọi tất nhiên tác dụng hơn ba gọi, mèo con đi ra, lạch cạch chạy về phía sô pha, một giây sau bị ba bé xách lên, đặt ở trên sô pha.

Vân Nhiêu:?

“Vợ, mời em”

Còn đặc biệt đem lỗ tai nhỏ của bé lộ ra.

Vân Nhiêu: ???

Vân Nhiêu ba tuổi, cũng phải bắt đầu thường xuyên chú ý, khi còn bé là sợ mèo con căng thẳng hoặc là có phản ứng bất lợi gì.

Đợi đến khi nước lạnh chảy vào tai, trong mắt mèo Vân Nhiêu trong dâng lên một tầng trong suốt.

Nhìn ba lừa gạt bé tới đây, meo meo meo, giống như cha bé, trong miệng còn hô: “Kẻ xấu! Mẹ đừng nghe những lời xấu xa. ”

“Nhiêu Nhiêu ngoan nha, rất nhanh sẽ tốt rồi.”

Vân Bạch dù sao cũng đã chịu khổ xong, hài lòng giúp Quý Hạ đùa bỡn thằng nhóc này.

Nhìn bình nước kia dùng hết, anh nở nụ cười, cúi đầu cùng anh lúc trước cũng không phải muốn nhiều, chỉ là cần một cái cớ cọ mặt với sản phẩm hoạt động tạo mèo con của Quý Hạ.

Trong miệng mèo con ghét bỏ thì thầm.

“Con trai, ba yêu con.”

Việc này năm nay chỉ cần làm một lần thôi.

Mèo con nghiến răng sữa của mình: “Meo meo meo! “Xì hơi!!

Quý Hạ ở một bên cười, xoa xoa lỗ tai mèo con, ôm bé vào lòng, nhìn con trai trốn trong ngực mình nức nở nũng nịu ủy khuất, mà một con mèo con khác nhà cô không vui, muốn xách người ra khỏi lòng cô.

Ngoài cửa sổ nắng chói chang, trong nhà một nhà ba người.

Thời gian trôi qua, năm tháng vẫn tốt đẹp như trước.

—— Hoàn toàn văn——

Bình luận

Để lại bình luận