Chương 151

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 151

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Anh nhìn quần áo mỏng manh trên người Giang Ninh, cùng với bóng đêm lạnh lẽo sau vào thu.

Nhưng mà anh nói…

Giọng nói cô căng thẳng hỏi “Tối nay anh sẽ đi sao?”

Giang Ninh mím môi, ánh mắt căn bản không nỡ rời Chu Liệt.

Giang Ninh nghĩ đến câu nói kia của Chu Liệt [Anh sẽ tạm thời dọn ra khỏi nhà…]

Cô đột nhiên nắm lấy cổ tay Chu Liệt.

Ánh mắt Giang Ninh cũng nhẹ nhàng quét qua môi Chu Liệt.

Giọng nói cô căng thẳng hỏi “Tối nay anh sẽ đi sao?”

Giang Ninh thoạt đầu sửng sốt, sau đó chậm rãi nhớ lại, cảm nhận được những khát vọng nho nhỏ từ trong lời nói của Chu Liệt. Trong lòng đau lòng không chịu nổi.

Bóng dáng hai người, gần như hòa làm một thể.

“Được.”

Chu Liệt gật đầu.

Anh giải thích: “A Ninh, ở bên cạnh em, anh sẽ không muốn đi….. Hơn nữa có một số việc, anh cần phải đi xử lý một chút. Anh sẽ trở về nhanh thôi, bởi vì anh còn muốn theo đuổi em, còn phải yêu đương với em nữa.”

Giang Ninh nghĩ đến câu nói kia của Chu Liệt [Anh sẽ tạm thời dọn ra khỏi nhà…]

Cuối cùng

Chu Liệt cuối cùng vẫn không đành lòng. Anh nâng cánh tay lên, lại ôm lấy Giang Ninh một lần nữa.

Chính hai chữ ‘’yêu đương” này, khiến Giang Ninh buông lỏng lòng bàn tay ra.

Chỉ là nghe Chu Liệt rời đi, trong lòng cô vẫn luyến tiếc, đi theo phía sau Chu Liệt, nhắm mắt theo đuôi.

Cô không thể nói một lời từ chối. Ngược lại là…

Chu Liệt vẫn rời khỏi nhà này.

Ngoại trừ những thứ trên người, không mang theo thứ gì khác.

“A Ninh, nếu em không thích mấy thứ này, chúng ta sẽ ném đi. Lần sau anh sẽ mua thứ em thích, nhất định sẽ không giấu em nữa…”

Anh chỉ đưa ra yêu cầu với Giang Ninh, “A Ninh, nửa cái bánh ngọt trong tủ lạnh, có thể để cho anh mang đi được không? ”

Đó là bánh sinh nhật của anh.

Bước chân vội vàng trở lại cổng sắt bên ngoài.

Là Giang Ninh tự mình đến cửa hàng bánh ngọt đặt hàng.

Giang Ninh đứng bên cửa, do dự không biết có nên đóng cửa hay không.

Nó chỉ thuộc về anh.

Giang Ninh thoạt đầu sửng sốt, sau đó chậm rãi nhớ lại, cảm nhận được những khát vọng nho nhỏ từ trong lời nói của Chu Liệt. Trong lòng đau lòng không chịu nổi.

Nụ hôn này, cuối cùng là tiếc nuối không dám xuống.

Cô bước vào nhà, lấy ra một nửa chiếc bánh từ tủ lạnh.

Tất cả những điều này, đều làm cho Giang Ninh hồi tưởng lại hôn lưỡi cộng hưởng linh hồn kia.

Bước chân vội vàng trở lại cổng sắt bên ngoài.

Chu Liệt lấy được nửa cái bánh ngọt kia, cảm thấy mỹ mãn mỉm cười.

Lúc trước, anh còn quên nói một chuyện.

Anh nhìn quần áo mỏng manh trên người Giang Ninh, cùng với bóng đêm lạnh lẽo sau vào thu.

Anh thúc giục “Em mau đi về nhà đi, đừng suy nghĩ lung tung nữa, em ngủ trước đi nhé.”

Vào lúc này, người Chu Liệt không yên lòng nhất vẫn là Giang Ninh.

‘’Giang Ninh, chờ anh, chờ anh đến theo đuổi em nhé~’’

Giang Ninh mím môi, ánh mắt căn bản không nỡ rời Chu Liệt.

Chu Liệt cuối cùng vẫn không đành lòng. Anh nâng cánh tay lên, lại ôm lấy Giang Ninh một lần nữa.

Chỉ là nghe Chu Liệt rời đi, trong lòng cô vẫn luyến tiếc, đi theo phía sau Chu Liệt, nhắm mắt theo đuôi.

Dưới bóng đêm.

Bóng dáng hai người, gần như hòa làm một thể.

Hơi thở dán vào tai nhau.

Giang Ninh nhỏ giọng gọi tên anh: “A Liệt. ”

Chu Liệt lưu luyến ngửi mùi hương trên cơ thể cô.

Từng câu, từng chữ một.

Lúc trước, anh còn quên nói một chuyện.

Cái gọi là tương lai, cái gọi là sự nghiệp, cái gọi là nổi bật… Tất cả những điều đó, đều không sánh được với Giang Ninh.

Giang Ninh mới là nơi trở về của cuộc đời anh.

Đầu ngón tay cọ xát qua da thịt của anh, cả hai đều ngứa ngáy.

Ôm lấy nhiệt độ cơ thể, ngắn ngủi như trong nháy mắt.

Chu Liệt nói với Giang Ninh.

Lúc Chu Liệt buông tay, nhẹ giọng nói, “A Ninh, về nhà đi.”

Dưới ánh mắt của anh.

Đó là bánh sinh nhật của anh.

Giang Ninh từng bước một đi về nhà.

Bình luận

Để lại bình luận