Chương 153

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 153

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

“Bố ơi, con không muốn thi đại học nữa.”

“A Ninh, bé cưng ngoan của bố, chúng ta không cần gì nữa… Bố sẽ luôn ở bên cạnh con…”

“A Ninh, không sao đâu con. Con còn có bố mà…..”

“Đến lượt anh bảo vệ mẹ mới đúng! Bố nói anh là một người đàn ông nhỏ, con trai nên bảo vệ con gái.”

“Đừng nghe mấy người đó nói linh tinh, chúng ta chỉ cần sống tốt cuộc sống của mình được rồi…”

“Nhà chúng ta có ruộng, có nhà, có bố ở đây, cho dù cả đời con không lập gia đình, bố cũng nuôi được con…”

Khi cô nhắc tới Chu Liệt, ánh mắt vừa hưng phấn vừa ngượng ngùng…

Khuôn mặt Giang Ninh bị lòng bàn tay thô ráp của Giang Hải sờ sờ đến phát đau.

Từng đôi mắt mang theo lòng thương hại dừng ở trên người cô. Cùng với những lời đồn đãi trước sau như một của mọi người.

Nhưng sự ấm áp trong lòng bàn tay mới là thứ cô lưu luyến nhất.

“A Ninh, không sao đâu con. Con còn có bố mà…..”

Cô lặng lẽ rơi nước mắt, không ồn ào cũng không náo loạn, chỉ nói một câu

“Bố ơi, con không muốn thi đại học nữa.”

Cô đưa tay sờ khóe mắt.

Trong giọng nói mang theo nghẹn ngào.

Những giọt nước mắt trong suốt run rẩy trong hốc mắt cô. Theo khóe mắt, rơi vào trên tay Giang Hải.

“Những thứ khác… Chúng ta cũng không cần…”

Mấy lần mơ thấy cảnh tương tự, lúc tỉnh dậy cô luôn không kìm được mà khóc.

Ông lau qua lại, hít một hơi thật sâu, nở nụ cười.

“Được, A Ninh nói cái gì chính là cái đó, chúng ta không thi đại học nữa, cả đời A Ninh ở lại bên cạnh bố được rồi…”

“Những thứ khác… Chúng ta cũng không cần…”

“A Ninh, bé cưng ngoan của bố, chúng ta không cần gì nữa… Bố sẽ luôn ở bên cạnh con…”

Trong cuộc đối thoại của hai bố con, không hề nhắc tới tên của người kia.

Giang Ninh từng đỏ mặt nói, anh Chu đang chờ cô ở trường đại học, cô phải cố gắng chăm chỉ học tập…

Nhưng trong lòng bọn họ biết rất rõ.

Giang Hải là một người đàn ông thô kệch, nhưng ông đã nuôi một đứa con gái trắng trẻo trong suốt mười tám năm

Tính tình khó chịu đến đâu, cũng vì con gái mà dịu dàng.

Giang Ninh nói chuyện với Chu Liệt qua điện thoại…

Giang Ninh nói chuyện với Chu Liệt qua điện thoại…

Những kí ức đã từng trải qua, chậm rãi phai đi hương vị đắng chát.

Cơn đau tràn ngập khắp cơ thể cô, cũng trong nháy mắt làm cho cô lâm vào hôn mê.

Khi cô nhắc tới Chu Liệt, ánh mắt vừa hưng phấn vừa ngượng ngùng…

Bọn trẻ đương nhiên cũng sẽ hỏi Chu Liệt. Đặc biệt là Chu Điềm, có tính cách hay dính người Chu Liệt như vậy.

Giang Ninh từng đỏ mặt nói, anh Chu đang chờ cô ở trường đại học, cô phải cố gắng chăm chỉ học tập…

Ngay cả khi phát hiện bánh ngọt trong tủ lạnh không thấy đâu, cũng chỉ chẹp chẹp miệng, trong nháy lại quên ở sau đầu.

Tất cả đã kết thúc ở đây.

Trong giấc ngủ, Giang Ninh hoảng hốt trở về năm 18 tuổi. Một đoạn ký ức mà cô không muốn nhớ lại nhất.

Nhưng sự ấm áp trong lòng bàn tay mới là thứ cô lưu luyến nhất.

Trong lòng bọn họ đều cảm thấy Chu Liệt không cách nào tiếp nhận một Giang Ninh không trọn vẹn.

Tiếp theo là hai ngày cuối tuần, Giang Ninh không đưa hai đứa bé ra ngoài, bọn nhỏ bèn ở nhà chơi lung tung

Giang Ninh chỉ nghe thấy một tiếng xe phanh bén nhọn, sau đó cơ thể cô bay lên.

Giang Ninh tỉnh lại, nghĩ đến giấc mộng kia, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Cô đưa tay sờ khóe mắt.

Đó là một vụ tai nạn giao thông xảy ra trên đường đi học. Là cảnh tai nạn giao thông ngoài ý muốn

Sạch sẽ, không có một chút ẩm ướt.

Editor: Tlinh + Beta: Linh, Amouriel

Mấy lần mơ thấy cảnh tương tự, lúc tỉnh dậy cô luôn không kìm được mà khóc.

Cô lặng lẽ rơi nước mắt, không ồn ào cũng không náo loạn, chỉ nói một câu

Nhưng hôm nay cô không bao giờ rơi một giọt nước mắt nào. Ngay cả nỗi buồn trong lòng cũng được nguôi ngoai đôi chút.

Giang Ninh có chút thất thần, nhưng cũng tỉnh táo lại, hàng mi dài khẽ rũ xuống.

Bình luận

Để lại bình luận