Chương 10

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 10

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Đối diện đối với hai tên vạm vỡ, to lớn, Kiều Sơ Vũ có mọc thêm chân cũng khó lòng chạy thoát.

Cô chỉ cảm thấy bản thân bị bịt chặt miệng bằng một miếng khăn ướt, sau đó dần dần chìm vào bóng tối vô tận. Đợi đến khi Kiều Sơ Vũ có thể cố gắng mở được mắt ra đã sớm bị trói chặt chân tay. Miệng bị dán băng dính chỉ có thể kêu lên vài tiếng ưm a.

Xảo Vy từ trên cao kinh thường nhìn xuống.

“Mày càng quẫy sẽ càng đau đớn thôi.” Giày của cô ta đỏ chói mắt trên nền đất đen bẩn thỉu: “Tốt nhất nên ngoan ngoãn nằm im đi.”

Vừa dứt lời liền quay gót đi ra ngoài.

Có lẽ để giữ cho Kiều Sơ Vũ sạch sẽ, bên dưới cô được lót một tấm bạt mỏng, nhưng cũng không ngăn được nền đá thô ráp ở đây cứa vào làn da trắng nõn như đậu phụ, hiện lên đó vài nét hằn đỏ cùng tia máu. Dây thừng được buộc rất chặt đề phòng Kiều Sơ Vũ chạy trốn.

“Trói chặt như vậy làm gì? Nới lỏng ra, đừng làm hỏng làn da của cô ta.” Một tên mặt mũi bặm trợn, có vẻ là đại ca lên tiếng: “Chúng mày đã bắt biết bao nhiêu đứa rồi cũng không biết nặng nhẹ. Ảnh hưởng tới giá trị hàng hóa, chúng mày đền nổi không?”

Nói rồi liền ném lon bia đang cầm trên tay vào hai tên đàn em.

Kiều Sơ Vũ vừa nghe liền biết bản thân bị bọn buôn người bắt cóc rồi.

“Đại ca, không phải tại bọn em.”

“Phải phải, chuyên môn của bọn em không tệ đâu.

“Đại ca phải tin em.”

“Là vị tiểu thư kia muốn trói chặt cô ta.”

“Đúng, tiểu thư nói rằng phải cẩn thận, nếu không cô ta chạy trốn sẽ để Doãn gia xử lý chúng ta.”

“Đại ca xem, chúng ta cũng chỉ là lũ tép riu…”

Tên đại ca nhìn ra Xảo Vy đang đứng hóng gió ở trước cửa.

“Là tôi bảo chúng nó trói chặt. Không cần giữ gìn, lát nữa Giang gia cũng sẽ làm hỏng ả thôi. ” Cô ta lườm tên đại ca: “Trông chừng cho cẩn thận vào, đến 8 giờ chúng ta xuất phát.”

Nơi này gần vùng biên giới, là một khu đất trống lớn cách xa trung tâm thị trấn. Bốn bể đều là rừng núi và thú giữ, cho dù Kiều Sơ Vũ thật sự trốn được cũng sẽ bị thú dữ cắn chết, hoặc là bị lạc tới chết đói trong rừng.

Từ đây đến biệt thự kia chỉ mất ba mươi phút đồng hồ.

Đi sớm vừa vặn để setup “món quà”này cẩn thận.

Chỉ cần Giang gia chạm vào cô ta, Doãn gia tự nhiên sẽ chán ghét Kiều Sơ Vũ. Hơn nữa Giang gia vui vẻ, hẳn sẽ nói tốt về cô ta với Doãn Gia.

Một mũi tên trúng hai con nhạn.

Kiều Sơ Vũ bị bọn họ bịt mắt ném vào một căn phòng.

Không cần nhìn cũng biết căn phòng này vô cùng sang trọng. Bên dưới được lót thảm lông vô cùng mềm mại. Khiến Kiều Sơ Vũ cảm giác giống như chạm vào mây. Nếu không phải trong hoàn cảnh ngặt nghèo này, cô thật sự sẽ rất vui vẻ mà lăn lộn trên nó.

Thời gian dần dần trôi đi.

Căn phòng này cách âm quá tốt, ngoài tiếng đồng hồ treo tường, Kiều Sơ Vũ một tiếng lá cây cũng không nghe thấy, cộng thêm mắt bị bịt chặt chỉ nhìn thấy khoảng không tăm tối. Ban đầu cô còn bình tĩnh muốn xoay người giúp giây thừng lỏng bớt, nhân cơ hội đó trốn ra ngoài.

Nhưng rất nhanh đã lâm vào hoảng loạn.

Cảm giác cơ thể vô định khiến Kiều Sơ Vũ co tròn vào một góc, dựa vào tường lạnh lẽo cùng thô cứng tìm cảm giác an toàn.

Tiếng cánh cửa mở ra.

“Giang gia, ngài nhìn xem tôi mang tới một món quà.” Giọng nói ngọt ngào của Xảo Vy vang lên.

“Không cần.” Giọng người đàn ông không thèm che dấu sự khó chịu: “Mang đồ của cô về đi.”

Giang Âm không phải người thanh cao gì.

Nhưng cô ả Xảo Vy này không phải lần đầu nhét người cho hắn. Mỗi lần đều là hương vị y hệt cô ta, Giang Âm đối với kiểu này không có mấy hứng thú.

“Ngài cứ nhìn trước đi mà. Nếu không hài lòng tôi lập tức mang cô ta đi.” Xảo Vy lần này lại rất tự tin với hàng của mình.

Giang Âm tức giận, ra hiệu cho vệ sĩ đuổi ả đi.

Bình luận

Để lại bình luận