Chương 11

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 11

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Doãn Trạch nuông chiều Xảo Vy quá mức, cô ta còn dám dùng danh tiếng của Doãn gia để trộm vào nơi này. Vậy mà bọn vệ sĩ ngu ngốc kia cũng cho ả vào tới tận nơi nghỉ ngơi của hắn.

“Tôi đã để ả trong phòng rồi! Nhất định là hương vị ngài thích!” Xảo Vy vẫn cố chấp hét lên.

Giang Âm vốn định sai vệ sĩ bên cạnh tiện thể quẳng luôn món quà của cô ta, không ngờ cảnh tượng bên trong phòng chỉ liếc mắt qua đã làm hắn kinh diễm.

Người con gái nhỏ nhắn, trên người mặc bộ váy tím nhàn nhạt như thiên sứ, tay chân đều bị trói chặt tới hằn đỏ đang giống như một bé cừu non ngây thơ, hoảng sợ run rẩy trong góc.

Vệ sĩ đã tiến vào một nửa, lại bị Giang Âm ra hiệu cho bọn họ ra ngoài.

Cánh cửa dần dần đóng lại.

Kiều Sơ Vũ cảm nhận được tiếng bước chân từ từ tiến lại gần mình, nhưng lại không rõ từ hướng nào đi lại làm cô không biết phải trốn đi đâu, chỉ biết cọ vào góc tường càng run lợi hại.

Cằm cô được một bàn tay với những ngón thon dài nâng lên.

Nước mắt Kiều Sơ Vũ sớm đã thấm ướt khăn bịt mắt.

Ngón tay người kia không ngừng mơn trớn trên mặt Kiều Sơ Vũ, giống như đang tận hưởng từng bộ phận. Mùi hương rượu nhẹ nhàng bay bổng trong không khí rồi không ngừng cuốn quanh mũi cô.

“Thật là một con búp bê xinh đẹp.” Giang Âm cảm thán.

Rất nhiều người từng mang tới cống phẩm cho hắn, vậy mà chưa từng có cống phẩm nào hoàn hảo như vậy. Từng đường nét tinh xảo được sắp xếp trên khuôn mặt nhỏ nhắn, nhỏ tới mức hắn cảm tưởng ràng một bàn tay hắn có thể dễ dàng bóp nát nó.

Làn da trắng sứ, mỗi chạm vào đều đêm tới cảm giác mát lạnh.

Tay chân cũng nhỏ nhắn không có sức lực.

Giống như một con búp bê sứ được làm thủ công, đẹp đẽ mà mỏng manh. Khiến người ta vừa muốn nâng niu trân trọng, vừa muốn tàn bạo phá hủy.

“Ưm… ư…” Băng dính trên miệng đã dần lỏng ra, Kiều Tuyết Cơ gắng sức phát ra vài tiếng.

“Ngoan, đừng hét lên nhé.” Giang Âm hôn lên một bên má Kiều Sơ Vũ, tay hắn đặt trên mép băng dính dán ngang miệng cô: “Hét lên tôi sẽ tức giận đó.”

Kiều Sơ Vũ liều mạng gật đầu.

Dù sao có thể nói chuyện, không chừng có thể thương lượng điều gì đó.

Băng dính được kéo ra. Môi anh đào mấp máy khiến Giang Âm nhìn không rời được mắt.

Son đã sớm bị lem ra, hắn đưa tay cẩn thận lau đi chúng.

“Tôi có rất nhiều tiền… thật đó… tôi có rất nhiều tiền. Anh thả tôi ra đi.” Kiều Sơ Vũ vội vàng hít vào vài ngụm không khí, giọng nói vì gấp gáp mà trở nên chỗ được chỗ mất: “Tôi sẽ không nói gì đâu… tôi cũng không biết đường… cầu xin anh…”

“Ha ha…” Giang Âm không nhịn được, cúi đầu cười một tiếng: “Vậy phải làm sao bây giờ, tôi lại không thiếu tiền…”

“Anh… anh cần gì… tôi nhất định sẽ đưa anh mà…” Kiều Sơ Vũ lại càng run: “Thả tôi đi… cầu xin anh đó…”

Nói rồi giống như một con cừu non giãy chết trong miệng sói, Kiều Sơ Vũ không ngừng di chuyển, khiến dây thừng cứa vào da rỉ máu.

“Cần em…” Mùi máu tươi không khiến Giang Âm thương hoa tiếc ngọc mà chỉ càng kích thích con thú dữ bên trong hắn.

Huynh đệ dưới thân trở nên cương cứng.

Hắn cũng không khách sáo, lập tức giải phóng nó ra từ hai lớp quần dày, một tay cũng dễ dàng kéo Kiều Sơ Vũ lên, ép cô đối mặt với nó.

“A… Không!” Kiều Sơ Vũ có ngây thơ đến đâu, cũng đoán được thứ kia là gì.

Cô hoảng sợ dùng hết sức lực của bản thân đẩy Giang Âm ra,cả người ngã mạnh xuống đất. Nhưng rất nhanh lại bị hắn tóm lại. Giang Âm đưa tay muốn bóp mở miệng Kiều Sơ Vũ, lại bị cô há miệng cắn một cái.

Chát

Một bên má Kiều Sơ Vũ ăn một bạt tai trở nên bỏng rát.

Tay Giang Âm bị cắn tới bật máu.Bởi vì hắn dùng tay đó đánh cô, mà máu tươi còn vương trên má Kiều Sơ Vũ một mảng đỏ chói. Dây buộc trên mắt cũng vì vậy mà tuột xuống.

Bình luận (0)

Để lại bình luận