Chương 13

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 13

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Xin… xin… anh…” Cô đến cả giọng nói cũng như bị lạc đi: “Cho tôi về đi…. tôi sẽ không nói ra đâu…”

“Mở miệng ra!” Giang Âm đã mất kiên nhẫn, trực tiếp bóp mạnh lấy cằm Kiều Sơ Vũ để cự long kia có thể dễ dàng tiến vào.

“Ưm…” Vị mặn mặn lại còn có chút tanh, khiến Kiều Sơ Vũ nhăn mặt muốn tránh thoát.

Nó thật sự quá lớn, mới chỉ ngậm xuống quy đầu đã khiến miệng nhỏ của cô trở nên căng tức như muốn rách toạc. Giang Âm lại không đợi cô thích ứng, tìm đủ phương hướng đâm chọc muốn thỏa mãn người huynh đệ thân thiết, nhưng làm thế nào cũng không đi sâu được vào trong.

Còn bị răng Kiều Sơ Vũ vụng về mà cọ lên vài cái.

“Con mẹ nó! Không được cắn!” Giang Âm cho rằng cừu non tìm cách phản đối, giật tóc cô kéo ra: “Mở to miệng ra, còn để răng chạm vào, tôi cho em xuống học bọn cá sấu làm sao mở miệng.”

Kiều Sơ Vũ quả thật oan uổng.

Trong tình cảnh này có cho cô thêm mười cái lá gan cô cũng không dám cắn xuống, chỉ là thật sự thứ khuấy đảo bên trong miệng cô khó lòng tránh được. Kiều Sơ Vũ chỉ có thể cố gắng mở ra miệng.

Mỗi lần dương vật đâm vào sâu đều khiến cô ngập trong hương vị thuộc về người đàn ông kia.

Lưỡi cô vụng về đảo xung quanh tìm vị trí thoải mái, không ngờ luôn đụng vào đúng điểm nhạy cảm của Giang Âm, khiến hắn càng thích thú, tay hắn giữ lấy đầu Kiều Sơ Vũ, càng ngày càng tiến sâu.

“Ọe…” Cô không nhịn được cảm giác buồn nôn nữa khiến cổ họng co bóp, bóp chặt lấy cự long cương cứng đang không ngừng tìm phương hướng chen sâu vào bên trong.

Một động tác này liền khiến Giang Âm toàn bộ bắn ra.

“Ngậm lấy.” Hắn không vội vàng rút ra, mà kéo tóc cô cảnh cáo: “Ngoan, không muốn làm tiếp thì đừng làm rớt ra.”

Tinh dịch bắn đầy bên trong miệng hòa cùng nước bọt của Kiều Sơ Vũ càng trở nên tràn đầy, cô khó khăn lắm mới có thể giữ nó không rớt ra ngoài.

Lúc này cánh cửa được mở ra.

Kiều Sơ Vũ thấp thoáng thấy được giầy da lấp ló dưới ống quần tây thẳng thớm.

“Chết tiệt!” Giọng nói của Doãn Trạch vang lên.

“Ư… a….” Kiều Sơ Vũ giống như sắp chết đuối lại bắt được cọng rơm cứu mạng, cố gắng phát ra vài âm thanh đánh động, miệng vẫn như cũ cố gắng giữ hỗn hợp tinh dịch bên trong.

“Về sớm thế?” Giang Âm nghe tiếng bước chân liền biết kẻ tiến vào là ai, dù sao bọn họ cũng không ít lần cùng nhau vào sinh ra tử.

Doãn Trạch nhìn xuống Kiều Sơ Vũ.

“Cứu… cứu tôi với…” Cô liều mạng nuốt xuống hết toàn bộ, hướng Doãn Trạch hét lên.

Hắn quen biết ông nội, như vậy nhìn cô bị bắt hẳn cũng sẽ đưa tay trợ giúp, hơn nữa nhìn Doãn Trạch chắc chắn là có quen biết với tên quái vật đáng sợ kia.

” Của để dành bao lâu của tôi, lại bị cậu thưởng thức trước.” Doãn Trạch lại nhìn Kiều Sơ Vũ bằng ánh mắt lạnh lùng.

“Hỏi vị tình nhân kia của cậu.” Giang Âm nhún vai, kéo Kiều Sơ Vũ ném trước mặt Doãn Trạch: “Còn chưa kịp thưởng thức đâu, ả không thèm dạy dỗ con cừu nhỏ này, còn dám mở miệng ra cắn.

Nói rồi hắn đưa ra bàn tay vừa rồi bị cắn tới bật máu.

“Hư tới như vậy?” Doãn Trạch cúi xuống gần tới Kiều Sơ Vũ.

“Cứu tôi với… cứu tôi…” Kiều Sơ Vũ nắm lấy ống quần hắn, bấu víu vào những hi vọng cuối cùng.

“Nhường cậu lần đầu.” Giang Âm chỉ cảm thấy hành động này thập phần ngây thơ cùng buồn cười: “Lên trên trước đã, nơi này không sạch sẽ.”

Doãn Trạch thuận tiện đưa tay bế Kiều Sơ Vũ lên.

Cô mở to mắt,miệng hé ra nhưng một lời cũng không thể thốt ra. Ông trời cho cô một niềm hy vọng, xong lại tàn nhẫn đánh sập nó.

“Sao lại run như vậy?” Doãn Trạch dễ dàng cảm nhận được người trong lòng run rẩy giống một con thỏ nhỏ trong miệng sói, nhìn xuống lại thấy sắc mặt Kiều Sơ Vũ sớm trở nên trắng bệch: “Lạnh lắm đúng không? Em lúc nào cũng ăn mặc phong phanh như vậy.”

Câu nói này giống như đánh thức tâm trí Kiều Sơ Vũ, ngay khi hắn đến gần, cô đã cảm nhận được mùi hương vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Bình luận (0)

Để lại bình luận