Chương 17

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 17

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Cô ta đã không ngủ được cả đêm qua, mới nửa đêm đã đỗ xe trước cửa biệt thự trông đợi Kiều Sơ Vũ bị ném ra ngoài như những người phụ nữ khác. Móng tay sơn xinh đẹp sớm đã bị cô ta cắn tới nham nhở.

Thấy bóng dáng Doãn Trạch loáng thoáng trong sân, cô ta vội vàng xô bảo vệ chạy vào.

Đã quá chín giờ rồi, Doãn Trạch hẳn là bắt được Kiều Sơ Vũ cùng kẻ kia gian giâm. Tại sao còn chưa thấy bóng dáng Kiều Sơ Vũ bị ném ra ngoài? Tính toán của cô ta sao cso thể sai được chứ!?

“Doãn gia! Doãn gia!” Cô ta nhìn thấy Doãn Trạch chuẩn bị lên xe rời đi, liền từ bỏ tất cả hình tượng mà lao đến.

Doãn Trạch liếc nhìn người trợ lý bên cạnh.

Trong trí nhớ của hắn chưa từng có người phụ nữ này.

“Doãn gia, là vị tình nhân kia người nuôi bên ngoài.” Trợ lý nhỏ giọng nói: “Đã mấy tháng rồi, từ khi có…cô gái kia, ngài chưa tìm cô ta.”

Doãn Trạch gật đầu, dường như nhớ ra cái gì đó.

Trước đây hắn quả thực có hứng thú với người phụ nữ này, còn giữ cô ta bên cạnh một thời gian không ngắn.

“Đưa một chút tiền, đuổi cô ta đi.” Hiện tại hắn đã tìm được con búp bê phù hợp với hắn hơn, tự nhiên sẽ không có hứng thú với người kia nữa, không ngờ thú vui qua đường của hắn lúc trước lại trở thành phiền phức như vậy: “Đừng để ả lởn vởn quanh đây nữa”

Xảo Vy bên kia vẫn cố chấp lao vào tới gần Doãn Trạch.

Nhưng sau lời truyền đạt của trợ lý, vệ sĩ rất nhanh nhẹn xách cô ta ném ra khỏi cửa, sau khi ném cho Xảo Vy một tờ ngân phiếu liền quay người về vị trí.

Xe Doãn Trạch lao qua trước mặt cô ta giống như đi ngang qua cành cây ngọn cỏ bên đường. Đến góc mặt Doãn Trạch cô ta còn không có cơ hội được nhìn thấy.

“Kiều! Sơ! Vũ” Xảo Vy vừa đau vừa nhục nhã, tay cô ta nắm chặt khiến móng tay đâm vào da thịt: “Rốt cuộc con yêu tinh nhà mày làm gì để mê hoặc Doãn gia như vậy!”

Bên này Kiều Sơ Vũ còn đang hôn mê không thể tỉnh.

Đến buổi trưa, một người phụ nữ trung niên cầm khay thức ăn bước vào, hương vị ái muội của tình dục vẫn còn nồng đậm bao phủ khắp căn phòng, sau khi gọi vài tiếng không thấy Kiều Sơ Vũ đáp lại, mới hốt hoảng chạy đến lay cô.

Cả người Kiều Sơ Vũ nóng đến bốc khói.

Vết thương lớn nhỏ trên người đều trở nên thâm tím khó coi.

“Giang gia…. cô gái ngài mang về hình như không ổn? Cô bé sốt cao quá!” Bảo mẫu gấp gáp lấy điện thoại trong túi ra, bấm số cậu chủ.

“Bôi thuốc cho cô ta đi, chuyện nhỏ này cũng cần hỏi?” Giang Âm còn đang nghiên cứu bản đồ trong tay, sau khi buông một câu cọc cằn liền tắt máy.

Bảo mẫu nhìn rõ ràng tình hình này chỉ bôi thuốc căn bản không có bao nhiêu tác dụng nhưng cũng không có cách nào khác.

Bà cẩn thận hứng một chậu nước ấm giúp Kiều Sơ Vũ lau qua cơ thể.

Mỗi lần chạm vào vết thương đều khiến nó rát tới mức khiến cô vô thức mà nhăn mặt lại. Bảo mẫu chỉ có thể cố gắng nhẹ tay nhất có thể, sau khi băng lại vết thương, cho Kiều Sơ Vũ uống một chút thuốc hạ sốt liền rời đi, để lại thức ăn trên bàn.

Hôm đó cả Giang Âm cùng Doãn Trạch đều không trở về biệt thự.

Đến khi bọn họ phát hiện ra, Kiều Sơ Vũ đã sớm đứng trên ranh giới mong manh của sự sống và cái chết.

“Sao không báo cáo lại với tôi?” Doãn Trạch đứng trước cửa phòng cấp cứu, đối hiện hắn ta là bảo mẫu đang run cầm cập.

Hai tên cao to mặc đồ đen đứng bên cạnh Doãn Trạch dường như sẵn sàng để xử lý bà ta bất cứ lúc nào.

“Tôi đã báo cho Giang gia rồi… thưa ngài.” Bảo mẫu nói bằng giọng run rẩy: “Ngài ấy bảo không có việc gì… chỉ cần bôi thuốc cho cô ấy…”

Người làm như bà, có mọc thêm mười lá gan cũng không dám trái lệnh Giang gia. Càng không dám sau lưng ngài ấy len lén đi mách lẻo với Doãn gia. Cho dù bà lớn tuổi, cũng có ham muốn được sống thêm vài năm.

Bình luận (0)

Để lại bình luận