Chương 19

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 19

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Kiều Sơ Vũ thật sự không nhớ được một chút gì.

Người phụ nữ kia cũng chỉ đơn giản cho cô biết tên của mình, còn lại những thông tin khác đều vô cùng mơ hồ. Hai ngày ở lại bệnh viện, bà ấy đều chăm sóc cho Kiều Sơ Vũ rất chu đáo, dần dần cũng trở nên thân thiết.

Tận đến khi Kiều Sơ Vũ xuất viện, Doãn Trạch cùng Giang Âm mới lần nữa tới nơi này.

Chiếc xe sang trọng dừng trước cửa bệnh viện.

“Bà ơi… đó là ai vậy ạ.” Thấy hai người họ tiến về phía mình, Kiều Sơ Vũ theo bản năng lùi về phía sau.

Bảo mẫu khó xử không biết phải nói thế nào, chỉ đưa tay đẩy Kiều Sơ Vũ ra phía trước: “Đừng sợ, Doãn gia và Giang gia đến đón con.”

Theo lời nói của bà ấy, Kiều Sơ Vũ đoán rằng trước đây mình có quen bọn họ nhưng dường như quan hệ không đơn giản chút nào. Hai người đàn ông cao lớn, gương mặt bọn họ còn đẹp tới chói mắt đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ vậy mà lại khiến Kiều Sơ Vũ lạnh thấu xương.

“Chúng ta về thôi.” Doãn Trạch đứng cách một khoảng, nhìn Kiều Sơ Vũ từ đầu tới cuối.

Trên người cô còn quấn rất nhiều băng gác, còn vương lại không ít mùi thuốc sát trùng lẫn với mùi hương ngọt ngào của người thiếu nữ.

Giang Âm lại không mấy quan tâm, hắn đứng một bên dựa người vào cửa xe, tỏ rõ vẻ mất kiên nhân.

“Đi nào, Doãn gia và Giang gia rất bận rộn, đừng để ngài ấy tức giận.” Bảo mẫu thấy cô lề mề không chịu lên xe, nhỏ giọng nói bên tai.

“Dạ…” Kiều Sơ Vũ bị bảo mẫu không ngừng ý tứ dùng tay đẩy nhẹ như thúc giục cô, ngoan ngoãn dạ một tiếng nhưng vẫn không muốn tiến vào trong xe. Cô vừa nhìn lên, liền bắt gặp ánh mắt lạnh như dao của Doãn Trạch.

Giang Âm tiến vào trong xe.

Bên trong xe không gian rất tối, chỉ còn lại con mắt sáng quắc như dã thú của hắn.

Kiều Sơ Vũ hoảng sợ lùi lại, còn vụng về mà ngã sụp xuống đất.

“Đau…” Cô run rẩy giống như bông hoa yếu mềm trong gió, nắm lấy tay bảo mẫu: “A…Con… con không được khỏe… Chúng ta khoan hãy về…. con…”

“Kiều tiểu thư à, cô đừng như vậy!” Bảo mẫu cũng bị hành động này của cô làm cho giật mình, vội vàng cúi xuống đỡ cô dậy.

Kiều Sơ Vũ thật sự sợ tới mức hai chân run đứng không vững, mặt cúi gằm vẫn không che dấu được nét mặt kinh hoàng.

“Ngoan nào, đừng quậy.” Doãn Trạch đối với Kiều Sơ Vũ dùng hết tới chín phần kiên nhẫn của hắn. Đưa tay bế lên cơ thể nhỏ như cái kẹo đang dính chặt dưới đất lên, đặt cô vào trong xe.

Kiều Sơ Vũ muốn bò ra ngoài, lại bị Giang Âm dùng một tay dễ dàng giữ lại. Ngoài mặt hắn không thể hiện ra bất kì biểu cảm nào, nhưng tay lại nắm chặt tới khiến da Kiều Sơ Vũ bầm tím một mảng.

“A!” Kiều Sơ Vũ vội vàng rút tay lại.

Dù sao cũng là sức lực của người cầm súng nhiều năm, Kiều Sơ Vũ căn bản có mọc thêm mười cái cánh cũng không thoát ra nổi.

Doãn Trạch ngồi xuống bên cạnh cô, hắn không nói gì mà chỉ dựa đầu vào cửa nhắm mắt dưỡng thần.

Kiều Sơ Vũ căng thẳng tới mức lưng đổ đầy hồ hôi, cả người căng cứng giống như xác chết một phân cũng không dám di chuyển. Nơi này là trung tâm thành phố, cách biệt thự kia một khoảng cách rất xa. Lái xe ô tô nhanh nhất cũng phải mất tới năm tiếng.

Đến tiếng thứ hai, cơ thể Kiều Sơ Vũ đã mỏi nhừ. Xương cốt giống như không còn là của cô, toàn bộ muốn gãy ra từng mảnh vụn cộng thêm với cơ thể còn chưa hồi phục hoàn toàn. Kiều Sơ Vũ cuối cùng cũng không chịu được mà ngả người dựa lưng vào ghế, dần dần mà thiếp đi.

Xe tiến vào đường núi buộc phải không ngừng quẹo qua, quẹo lại thuận theo độ cong của con đường. Kiều Sơ Vũ nửa tỉnh nửa mê cũng vì thế mà nghiêng ngả.

Tận đến khi cô nhào vào lòng Doãn Trạch.

“Ngủ cũng thật ngon.” Doãn Trạch không có đẩy Kiều Sơ Vũ ra, ngược lại còn đưa tay vén lên lớp áo mỏng manh, để lộ ra đôi gò bồng đảo.

Bình luận (0)

Để lại bình luận