Chương 29

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 29

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

“Sơ Vũ đói…. Oa…. Sơ Vũ khát…” Kiều Sơ Vũ biết mình chạy cũng không chạy được, nắm được cọng rơm này liền rơm rớm nước mắt cầu xin: “Ngài… Ngài nhẹ nhàng với Sơ Vũ…. Sau đó… Ưm… Sau đó…. Cho Sơ Vũ ăn có được không?”

Đã mấy ngày nay không ăn không uống, thể lực lại liên tục bị bọn họ ép vận động mà tiêu hao, bụng Kiều Sơ Vũ thật sự sắp dính chặt lấy lưng cô.

Lúc này Lục Tư Đình mới để ý mỹ nhân dưới thân hắn toàn thân gầy gò, môi nhỏ cũng trở nên khô khốc, từ cái bụng dẹp lép còn không ngừng kêu lên những tiếng ọc ọc.

“Được.” Lục Tư Đình cũng nhìn ra thủ đoạn của đồng bọn mình, xem ra người đẹp không phải là tự nguyện mà bị bắt đến đây.

Nếu trong hoàn cảnh bình thường, không chừng hắn đã ra lệnh cởi trói thả Kiều Sơ Vũ đi. Nhưng xui xẻo là hiện tại, trong lòng Lục Tư Đình lại nổi lên dục vọng chiếm giữ điên cuồng. So với Doãn Trạch cùng Giang Âm, hắn càng nhiều thêm một phần muốn trói buộc tiểu thiên sứ ở nơi địa ngục tăm tối này.

Lục Tư Đình sai người mang đồ ăn lên.

“Thưa Lục gia, vị tiểu thư này nhịn đói lâu, trước tiên vẫn nên cho cô ấy ăn cháo trước.” Bảo mẫu bê vào phòng một bát cháo ấm nóng nghi ngút khói.

Cháo được bảo mẫu chu đáo nấu rất loãng để Kiều Sơ Vũ có thể dễ dàng nuốt xuống.

Lục Tư Đình là người có tính tình dễ chịu nhất trong ba người, bảo mẫu đối với hắn cũng có phần thả lỏng hơn. Vốn Lục Tư Đình phân phó xuống để bọn họ làm thật nhiều đồ ăn ngon cho tiểu yêu tinh vừa bị hắn làm tới chết đi sống lại khôi phục thể lực. Nhưng bảo mẫu chăm sóc Kiều Sơ Vũ trong bệnh viện biết rõ tình hình sức khoẻ của cô nên cả gan tự chủ trì mang cháo trắng tới.

“Cháo trắng?” Lục Tư Đình cảm giác thứ này thật quá đạm bạc, liền đưa mắt nhìn qua Kiều Sơ Vũ.

“Sơ Vũ ăn…. Sơ Vũ thích cháo trắng…” Kiều Sơ Vũ hiện tại trong bụng đã không có gì mấy ngày liền, đừng nói là cháo trắng được nấu lên thơm như vậy. Không chừng hắn đưa cô cám heo Kiều Sơ Vũ cũng sẽ vui vẻ nuốt xuống.

Lục Tư Đình gật đầu.

Bảo mẫu liền nhanh nhẹn chạy tới đỡ cô dậy, đặt một chiếc bàn con lên giường, sau đó đặt bát cháo ở vị trí dễ dàng cho cô tự múc lấy.

“Ra ngoài đi.” Lục Tư Đình ngồi xuống bên mép giường cạnh Kiều Sơ Vũ, vẫy tay cho bảo mẫu rời đi.

Bà ấy nhìn Kiều Sơ Vũ bằng ánh mắt thương cảm, sau đó cũng nhanh chóng lui ra ngoài.

“Cám ơn ngài…” Kiều Sơ Vũ đưa hai tay không rõ do quá đau hay quá đói mà run run cầm lên chiếc thìa bằng bạc tinh xảo. Cẩn thận múc từng chút cho vào miệng nhỏ thổi thổi.

Bữa ăn mà cô dùng cả tôn nghiêm cùng thân thể để đổi lại.

Ăn được hai miếng liền dừng lại giống như thỏ con xụt xịt nuốt lại nước mắt một lần. Bát cháo vốn không lớn, Kiều Sơ Vũ lại ăn tới cả tiếng chưa xong.

Cuối cùng Lục Tư Đình bị cô ồn tới mất kiên nhẫn.

“Bên trên bên dưới đều nhiều nướ c như vậy, em có phải là làm bằng nướ c không hả?” Lục Tư Đình với lấy khăn giấy, nhẹ nhàng lau đi nướ c mắt trên mặt Kiều Sơ Vũ: “Mau ăn, còn không ăn nhanh tôi sẽ cho người đem đi! Nghe có hiểu không, hửm?”

“Oa… Sơ Vũ ăn nhanh… Sẽ ăn nhanh mà.” Kiều Sơ Vũ thấy hắn đột ngột quay người đã sớm bị doạ tới hồn lìa khỏi xác, vừa định thần lại liền hít sâu một cái. Cố nín nước mắt mà đưa từng thìa vào miệng.

Còn chưa kịp nhai đã nuốt xuống.

Bộ dạng giống hệt như một đứa trẻ mới bị mẹ mắng.

“Ăn xong rồi?” Lục Tư Đình thấy Kiều Sơ Vũ không tiếp tục ăn mà cũng không buông thìa xuống, một hồi lâu chỉ ngồi ngẩn ngơ nhìn bát trống trơn liền cất tiếng hỏi.

Kiều Sơ Vũ cứng ngắc mà gật đầu, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm như không muốn rời xa chiếc đĩa.

Lục Tư Đình lấy điện thoại gọi bảo mẫu vào dọn dẹp, thuận tiện mang cho cô một cốc sữa ấm nóng.

Bình luận

Để lại bình luận