Chương 30

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 30

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Hương vị tươi mới cùng thơm béo của sữa tươi khiến tâm trạng xuống đáy vực của Kiều Sơ Vũ mấy ngày hôm nay trở nên tốt hơn một chút.

“Đưa chân đây nào bé con.” Lục Tư Đình lấy từ đâu ra một hộp sơ cứu nhỏ, từ trong đó lấy ra bông cùng băng gạc.

Sau khi mở nắp chai cồn liền túm lấy một chân của Kiều Sơ Vũ.

“Đau…” Kiều Sơ Vũ kêu lên một tiếng, xong cũng không dám rút chân lại.

Chân cô thật sự rất bé, giống như chân của một con búp bê. Giang Âm cũng rất yêu thích bộ phận này, không ít lần sau khi làm tình hắn vuốt ve từng chút từng chút bàn chân nhỏ xinh của Kiều Sơ Vũ.

Giang Âm nói cô giống như một bảo bối quý giá bị nguyền rủa, khiến hắn đứng giữa ranh giới không biết nên cẩn thận giữ gìn hay tàn bạo phá hủy.

Lục Tư Đình thấm cồn ra bông, cẩn thận lau lên những vết thương đang rướm máu. Bởi vì còn vướng xích lớn, khiến việc này càng trở nên khó khăn.

Cồn chạm vào vết thương đau rát khiến Kiều Sơ Vũ còn không ngừng theo bản năng mà rụt chân lại.

“Ngoan nào, còn như vậy sẽ càng đau.” Lục Tư Đình có đôi chút mất kiên nhẫn, đưa một tay giữ chặt lấy chân Kiều Sơ Vũ không cho cô tiếp tục trốn.

Những vết thương này đối với hắn chỉ như lông mèo, căn bản không đáng nhắc tới. Khi hắn tập luyện với thuộc hạ, vết thương còn đáng sợ gấp vạn lấy. Chỉ là hắn cảm thấy đối xử với phụ nữ không nên thô bạo giống như đám đàn ông da dày thịt béo.

Hơn nữa Kiều Sơ Vũ lại còn mềm mại yếu ớt giống người mẹ quá cố bệnh tật của hắn.

Khiến Lục Tư Đình vô thức mà nảy lên lòng thương xót.

Hắn lục tìm trong túi một viên kẹo.

“Cám ơn… Cám ơn chủ nhân…” Kiều Sơ Vũ nhận lấy, còn ngoan ngoãn cám ơn một tiếng.

“Bọn họ dạy em như vậy?” Cách gọi này khiến lòng Lục Tư Đình giống như có một bé mèo con không ngừng cọ vào mời gọi.

Giọng nói nũng nịu như vậy, còn gọi lên cách xưng hô biết bao nhiêu mờ ám.

Không trách hai kẻ kia làm cô đến mình đầy vết thương.

“Dạ…” Kiều Sơ Vũ cho rằng mình lại làm sai gì đó khiến hắn tức giận, sợ đến mức đánh rơi viên kẹo đã đưa tới miệng.

Lục Tư Đình nhặt lại viên kẹo, đưa đến miệng Kiều Sơ Vũ.

Hắn chăm chú quan sát xem cô làm cách nào có thể ăn nó. Kiều Sơ Vũ ngơ ngác một lúc không biết phải làm thế nào, sau khi thấy Lục Tư Đình một hồi lâu cũng không có rút tay về mới há miệng ngậm lấy.

Lục Tư Đình vẫn giữ chặt lấy viên kẹo.

Kiều Sơ Vũ càng tiến thoái lữ nan không biết phải làm sao, bên trong miệng nước bọt tan dần khiến vị kẹo ngày càng rõ ràng.

Vô thức liếm lên một cái, còn cảm nhận được vị mặn từ đầu ngón tay của Lục Tư Đình.

“Ai nha… Tác phẩm của tôi còn bị cậu chơi mất.” Giang Âm bất ngờ mở cửa đi vào, nhìn thấy cảnh tượng này, giờ phút này hắn chân chính cảm nhận được cảm giác của Doãn Trạch hôm vừa rồi, thật không vui vẻ chút nào.

“Mở khoá ra đi.” Lục Tư Đình lúc này mới buông viên kẹo trong tay để Kiều Sơ Vũ có thể dễ dàng ăn hết, hắn chỉ vào xích sắt cứng nhắc ôn đang ôm chặt lấy chân cô: “Còn chưa tính tới các cậu cải tạo lại phòng tôi thành cái dạng này đâu!”

Giang Âm không nói nhiều mà ném về chía khoá về phía hắn.

Trong ba người, luôn là Giang Âm đối với cô tàn bạo nhất, hơn nữa tính khí hắn thay đổi thất thường, lại thường dùng không ít đạo cụ kì lạ lên người Kiều Sơ Vũ. Hiển nhiên cô sẽ sinh ra tâm lý sợ hãi hắn.

Có Giang Âm ở đây, một tiếng thở Kiều Sơ Vũ cũng không dám phát ra quá mạnh, ngoan ngoãn cụp mắt xuống.

Viên kẹo ngọt nào hiếm hoi trong miệng không biết tại sao lại trở nên lạt nhách.

Lục Tư Đình sau khi tháo xích Kiều Sơ Vũ: “Ngoan ngoãn nằm xuống ngủ!”

“Dạ…” Kiều Sơ Vũ không dám phản kháng, lập tức nằm xuống trùm chăn qua đầu.

“Nằm sai tư thế rồi!” Đối với người luôn nghiêm túc như Lục Tư Đình, dáng ngủ này không thể dùng một chữ xấu để hình dung.

Bình luận

Để lại bình luận