Chương 32

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 32

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Trải qua một thời gian dài bị nuôi nhốt, giáo huấn Kiều Sơ Vũ nhận không ít chịu nào, dần dần khiến cô sinh ra tâm lý sợ hãi với bọn họ.

Chỉ cần một trong ba người nói đi hướng tây, một ánh mắt cô cũng không dám ngước về hướng đông. Lần này lại xảy ra chuyện đáng sợ như vậy, Kiều Sơ Vũ thu mình vào góc phòng khóc tới lê hoa đái vũ.

Giang Âm bị ồn tới mức gắt lên với cô, sau đó đóng sầm cửa đi ra ngoài.

Không tới hai mươi phút sau, xe của Doãn Trạch đã dừng trước cổng.

Mấy ngày hôm nay không trở về ôm Kiều Sơ Vũ, đêm nào hắn cũng trằn trọc khó ngủ, sắc mặt cũng vì thế mà trở nên tối sầm.

Kiều Sơ Vũ nhìn thấy còn tưởng rằng hắn vì mình làm vỡ vòng ngọc mà tức giận càng khóc lớn.

“Bé con Sơ Vũ.” Doãn Trạch cảm thấy nhức đầu, hơn nữa vòng ngọc đó chỉ là hắn thấy xinh xắn nên mua về, có vỡ thêm vài cái hắn cũng không để tâm.

Vốn muốn nói không có chuyện gì, cô ngoan ngoãn nín khóc để hắn ôm ngủ vài cái là được.

“Chủ nhân… Chủ nhân…. Sơ Vũ biết sai rồi… Oa.” Kiều Sơ Vũ lại hoảng sợ ngã xuống giường, bò tới bên cạnh giống như một bé mèo ngoan ngoãn không ngừng cọ đầu vào chân hắn lấy lòng: “Sơ Vũ không dám nữa….Oa… Sơ Vũ không dám…”

Mềm mại như vậy đột nhiên khiến thú tính trong lòng Doãn Trạch nổi lên.

“Tiểu nô lệ như em cũng dám làm hỏng đồ chủ nhân ban cho hửm? Em biết chiếc vòng đó trị giá bao nhiêu không?” Doãn Trạch đưa chân nhẹ nhàng đạp Kiều Sơ Vũ sang một bên, đi tới giả bộ quan sát mảnh vỡ của chiếc vòng đang được đặt ngay ngắn trên bàn.

“Sơ Vũ không cố ý…. Chủ nhân…. Sơ Vũ không có cố ý đâu mà… Oa…” Kiều Sơ Vũ lần nữa bò tới chỗ hắn, đôi tay nhỏ trắng nõn nắm chặt lấy ống quần, sợ hắn lần nữa đạp cô ra: “Sơ Vũ liếm cho người… Chủ nhân…”

Nói rồi nhào lên muốn giúp hắn cởi ra quần tây.

Doãn Trạch vốn luôn hưởng thụ cảm giác được Kiều Sơ Vũ hầu hạ, giờ phút này lại thẳng thừng đạp cô ra.

Kiều Sơ Vũ còn chưa kịp định thần lại, nước mắt ngắn nước mắt dài nhìn Doãn Trạch cao cao tại thượng. Còn muốn bò tới lần nữa, hắn lại nhanh tay vứt một bộ đồ trước mặt Kiều Sơ Vũ.

“Mặc vào!” Doãn Trạch tránh Kiều Sơ Vũ, không thèm nhìn cô mà đi ra ngoài chờ đợi.

Kiều Sơ Vũ còn cho rằng là món đồ tình thú kì lạ nào đó như thường lệ, ngoan ngoãn nhanh nhẹn đi thay đồ. Nhưng đây vậy mà lại là một bộ đồ học sinh vô cùng kín đáo.

Doãn Trạch lái xe rất lâu đưa cô đến một tiểu khu.

Đây mới là lần đầu tiên Kiều Sơ Vũ ra ngoài kể từ sau lần mất trí nhớ kia. Bởi vì bị nuôi nhốt trong một căn phòng kín hoàn toàn không có âm thanh cùng ánh sáng, cảnh tượng ồn ào, nhộn nhịp bên ngoài đường phố khiến cô sợ hãi rúc vào một góc trong xe.

“Chủ nhân… Chúng ta đi đâu vậy…?” Kiều Sơ Vũ phải mất một lúc mới dám cất tiếng hỏi.

“Trả em về nhà.” Doãn Trạch thành thục lấy ra chìa khoá mở cửa.

Bên trong căn hộ rất sạch sẽ. Không lớn, chỉ có một phòng khách và một phòng ngủ nhỏ. Không chỉ ánh nắng chiếu sáng rực rỡ, lại còn có một chú chim nhỏ không ngừng lót líu lo ngoài ban công.

“Chủ nhân…” Kiều Sơ Vũ không biết mình nên phản ứng thế nào.

“Đừng gọi nữa.” Doãn Trạch làm bộ tức giận nhưng phần thân dưới lại bị tiếng gọi này làm cho căng chướng phát đau như thể muốn xé rách lớp quần mà nhảy vồ ra ngoài. Chẳng qua ngoài mặt hắn vẫn không để lộ ra: “Em hư như vậy, tôi cũng không cần em nữa.”

Nói xong liền đặt chìa khoá xuống tủ giày, một mạch rời đi.

Còn lại Kiều Sơ Vũ ngơ ngác đứng trong nhà.

Nửa ngày sau mới có thể định thần lại. Tự do được trao trả khiến Kiều Sơ Vũ vô cùng dễ chịu, vừa nghĩ đến sẽ không phải ngày ngày cùng ba người họ làm chuyện kinh tởm kia, cô vui vẻ ngâm nga lên vài tiếng.

Qua đến ngày thứ hai, Kiều Sơ Vũ mới phát hiện ra vấn đề.

Bình luận

Để lại bình luận