Chương 45

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 45

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Nói xong liền từ từ rút ra khỏi động huyệt kia.

Kiều Sơ Vũ cảm nhận được trong thân thể mình có gì đó chảy ra, nhớ tới lời đe doạ kia. Lại vội vàng khép chặt lấy. Giang Âm khó khăn lắm mới đưa được người anh em dưới thân hắn ra ngoài.

Để mặc Kiều Sơ Vũ nằm co quắp trên nền đất giống như chú cún nhỏ bị thương.

“Ngoan, buổi tối tôi sẽ quay lại.” Giang Âm bỏ lại một câu nói, nghênh ngang khoá cửa rời đi.

Kiều Sơ Vũ nằm yên lặng chờ đợi từng giây từng phút trôi qua.

Bụng bên dưới vừa căng trướng vừa đau đớn, mồ hôi lạnh không ngừng đua nhauu chảy thành hàng dài trên cơ thể, khuôn mặt càng lúc càng trở nên tái nhợt. Mỗi giây trôi qua dường như đều dài giống như cả thế kỉ.

Bên dưới nơi tư mật không còn giữ được, dần dần chảy ra thứ nước trắng đục.

Kiều Sơ Vũ còn tưởng rằng mình chắc chắn sẽ chết trước khi Giang Âm trở về, thì tiếng mở cửa bất ngờ vang lên. Cửa ở đây tiếng mở vốn không lớn, chỉ là vang lên giữa không gian yên ắng này cũng có dôi chút chói tai. Kiều Sơ Vũ theo bản năng mà thêm một phần run rẩy.

Bước chân vội vã nhưng lại rất chắc chắn.

Kiều Sơ Vũ nghe ra không phải Giang Âm trở lại, nhẹ nhàng thở ra một tiếng,

“Sơ Vũ? Em trốn ở đâu rồi?” Lục Tư Đình khi tới phòng đã sớm để ý bên ngoài có rất nhiều vệ sĩ của Giang Âm, biết chắc chắn Kiều Sơ Vũ bị Giang Âm nhốt tại đây nhưng lại không tìm thấy cô ở trong phòng ngủ.

Ở cùng với nhau nhiều năm, lại không ít lần vào sinh ra tử.

Lục Tư Đình cũng tự cho rằng mình hiểu Giang Âm đến chín phần, tính tình tàn bạo của hắn không phải chuyện một cô gái nhỏ như Kiều Sơ Vũ có thể chịu được.

“Tư Đình…. Tư Đình…. Sơ Vũ ở đây….” Kiều Sơ Vũ hít vào một hơi, nhịn xuống cơn đau ôm bụng muốn đứng dậy, nhưng vì sàn nhà quá trơn, cùng đôi chân bị Giang Âm hành hạ tới mềm nhũn.

Lần nữa ngã một cái đau điếng.

Dịch thể lỏng đặc sệt trong bụng không ngừng chảy ra ngoài.

Kiều Sơ Vũ cúi xuống, lúc này mới thấy được bên dưới đã sớm nhuộm đỏ máu.

“Sơ Vũ…” Lục Tư Đình nhìn thấy cô, trong giọng nói vốn trầm ổn của hắn lại không nén được một phần run rẩy.

Làn da trắng nõn yếu ớt của cô gái nhỏ tràn ngập dấu vết đánh đập, mái tóc dài ướt dẹp dán chặt vào cơ thể càng thêm một phần chật vật, bên dưới nhuốm màu đỏ tươi của máu, mùi hương khó ngửi.

“Đau… Sơ Vũ đau quá….” Kiều Sơ Vũ khóc nấc lên, tiếng nói như nghẹn lại cổ họng: “Sơ Vũ sẽ chết… sẽ chết mất….”

Nói rồi giống như một chú mèo bị tổn thương, ôm bụng co lại một góc.

Lục Tư Đình vốn muốn ôm cô đến bệnh viện, nhưng lại ngửi thấy hương vị của Giang Âm trên người Kiều Sơ Vũ, sắc mặt của hắn không dấu được khó chịu.

“Ngoan, chịu khó một chút.” Kiều Sơ Vũ cầm lên vòi sen, vặn nước ấm. Tỉ mẩn giúp Kiều Sơ Vũ tẩy rửa cơ thể

“Đừng sợ… Anh ở đây!!! Em sẽ không sao đâu mà!”

Lục Tư Đình cố nén sự khó chịu, từng chút từng chút một nhưng dường như vẫn chẳng thể nào giúp cho Kiều Sơ Vũ khá hơn.

Điều này, khiến anh vốn lạnh lùng và trầm tĩnh cũng dần dần trở nên hoảng sợ: “Em làm sao thế, đừng lo, để anh đưa em đến bệnh viện!”

Lục Tư Đình nhìn Kiều Sơ Vũ, lòng anh tràn ngập nỗi lo lắng và sợ hãi. Anh không thể hiểu nổi tại sao tình trạng của cô lại trở nên tồi tệ như vậy. Mỗi giây trôi qua, anh cảm thấy như mình đang mất đi một phần của chính mình.

“Kiều Sơ Vũ, em phải cố gắng lên, anh không thể mất em được,” Lục Tư Đình thì thầm, giọng anh run rẩy. Anh ôm chặt cô trong vòng tay, cảm nhận được từng hơi thở yếu ớt của cô.

Kiều Sơ Vũ mở mắt, nhìn anh với ánh mắt mờ mịt. “Lục Tư Đình, em… em xin lỗi… em không thể tiếp tục được nữa…” Giọng cô yếu ớt, như một lời thì thầm cuối cùng trước khi chìm vào bóng tối.

Lục Tư Đình cảm thấy trái tim mình như bị xé toạc. Anh không thể chấp nhận sự thật rằng người con gái anh yêu thương nhất đang rời xa anh mãi mãi. “Không, Kiều Sơ Vũ, em không được bỏ anh lại một mình. Anh cần em, chúng ta còn rất nhiều điều chưa làm cùng nhau.”

Nhưng mọi nỗ lực của anh đều vô ích. Kiều Sơ Vũ đã không còn sức lực để đáp lại. Cô từ từ nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lăn dài trên má. Lục Tư Đình cảm thấy như cả thế giới đang sụp đổ trước mắt anh. Anh ôm chặt cô, nước mắt trào ra, không thể kiềm chế được nỗi đau đớn tột cùng.

Trong khoảnh khắc đó, Lục Tư Đình nhận ra rằng cuộc sống không còn ý nghĩa gì nếu thiếu Kiều Sơ Vũ. Anh ngồi đó, ôm cô trong vòng tay, cảm nhận được sự lạnh lẽo của cái chết đang bao trùm lấy cô. Trái tim anh tan nát, và anh biết rằng từ nay về sau, cuộc sống của anh sẽ mãi mãi không còn như trước nữa.

Lục Tư Đình ngước nhìn lên bầu trời, nước mắt lăn dài trên má. “Kiều Sơ Vũ, anh sẽ mãi mãi yêu em. Dù em có ở đâu, anh sẽ luôn nhớ về em, và tình yêu của chúng ta sẽ không bao giờ phai nhạt.”

Và thế là, trong đêm tối tĩnh mịch, Lục Tư Đình ngồi đó, ôm chặt Kiều Sơ Vũ trong vòng tay, trái tim anh tan nát nhưng tình yêu dành cho cô vẫn mãi mãi không đổi thay.

…………………………

Lục Tư Đình đã trải qua một đêm dài đầy đau khổ, và sáng hôm sau, anh bắt đầu chuẩn bị cho lễ tang của Kiều Sơ Vũ. Tin tức về sự ra đi của cô nhanh chóng lan truyền, và bạn bè, gia đình cùng các đồng nghiệp của cô đến để chia buồn và tiễn biệt.

Ngày lễ tang diễn ra trong không khí u buồn, những cơn mưa nhẹ như cũng muốn chia sẻ nỗi đau này với mọi người. Lục Tư Đình đứng lặng trước quan tài của Kiều Sơ Vũ, nhìn gương mặt cô lần cuối trong nước mắt. Những kỷ niệm hạnh phúc và những giây phút bình yên mà họ từng có với nhau hiện lên rõ ràng trong tâm trí anh.

Mọi người có mặt lần lượt bước lên, đặt những bông hoa trắng tinh khôi lên quan tài của Kiều Sơ Vũ, như một lời tiễn biệt và sự tưởng nhớ. Những tiếng nấc nghẹn ngào, những giọt nước mắt rơi xuống khiến không khí trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.

Lục Tư Đình chầm chậm bước lên, đặt bó hoa hồng trắng lên quan tài, bàn tay anh run rẩy. “Kiều Sơ Vũ, anh sẽ mãi mãi yêu em. Anh hứa sẽ sống tiếp và làm những gì em mong muốn. Em hãy yên nghỉ, và hãy biết rằng anh sẽ luôn giữ em trong tim mình.”

Giọng anh nghẹn lại, không thể nói thêm gì nữa.

Lễ tang kết thúc, nhưng nỗi đau vẫn còn mãi trong lòng Lục Tư Đình. Anh biết rằng mình sẽ không bao giờ quên được Kiều Sơ Vũ, và rằng tình yêu của họ sẽ luôn sống mãi trong trái tim anh. Những ngày tháng sau đó, anh sống tiếp với những kỷ niệm đẹp về cô, luôn nhớ về người con gái anh yêu thương nhất.

Đám tang qua đi, nhưng tình yêu và nỗi nhớ của Lục Tư Đình dành cho Kiều Sơ Vũ vẫn mãi mãi không bao giờ phai nhạt. Mỗi lần ngước nhìn lên bầu trời, anh lại cảm thấy như cô đang mỉm cười nhìn anh từ một nơi xa xăm, và điều đó giúp anh tìm thấy sức mạnh để bước tiếp trong cuộc đời này.

Bình luận

Để lại bình luận