Chương 109

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 109

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Nghe những lời nói như vậy, Hoàng Đình cười gằn lên man rợ: “Ha ha ha, con chó cái thì mãi vẫn là con chó cái, mày nghĩ khi chết rồi thì có thể quay trở lại làm người sao? Ngây thơ, ngay khi mày tự sát, tao sẽ gửi video đến tận tay từng nhân viên trong công ty mày, từng đồng nghiệp của chồng mày, từng người thân thậm chí cả cha mẹ mày, để họ biết Lâm Tuyết Doanh là con đĩ dâm dục, và mày biết gì không, tao sẽ làm mọi cách khiến cho họ nghĩ lý do mày tự sát không phải bởi vì xấu hổ nhục nhã, không dám đối mặt với đời. Mà là vì tao bỏ rơi mày, thiếu con cặc này mày không muốn sống nữa. Đến lúc đó, cha mẹ mày sẽ ra sao, không đến nỗi đột tử mà chết chứ? Chị của mày kiên cường lắm, nhưng sống làm sao được khi em gái chung cảnh ngộ đã ra đi, một mình đối mặt với vô số sự soi mói từ người thân và xã hội. Lúc đó chồng của mày có đau buồn không? Tao đoán là không đâu, mà hắn sẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm, bởi thật may là con vợ đĩ thõa chưa bắt chồng nuôi con thằng khác.”

Văn Tuyết Doanh quỳ rụp xuống đất, bật khóc nức nở, cô liên tục lắc lắc đầu, như là một cách để cố gắng không để những từ ngữ sắc nhọn cay độc đó đâm thủng tia phòng tuyến cuối cùng. Cô biết mình không thể chần chừ nữa, nếu cứ để Hoàng Đình uy hiếp, cuối cùng thì cô sẽ chẳng bao giờ thoát ra khỏi vòng tròn luẩn quẩn này. Như đã nói từ trước, cô bất chấp hậu quả, một khi con người đã không suy nghĩ đến hậu quả thì tất nhiên sẽ làm ra những điều điên rồ.

Cô run rẩy rút ra con dao gọt hoa quả đã giấu trong ống tay áo từ sáng sớm, cố gắng nhúc nhích để đứng lên, cô muốn tiếp cận Hoàng Đình, một dao đâm chết hắn rồi sau đó tự sát. Ánh mắt dần trở nên đỏ ngầu, tâm trí lúc này đã hoàn toàn lu mờ trước sự đau khổ và căm phẫn. Thế nhưng ngay lúc cô định nhào lên, giọng nói của Hoàng Đình vang lên như sấm sét, khiến trong lòng cô hiện ra một tia sáng.

“Thế nhưng, anh là người thương hoa tiếc ngọc, anh có cách để em có thể thoát khỏi tình cảnh này.” Hoàng Đình nhếch mép cười kiêu ngạo. Thực ra không chỉ Văn Tuyết Doanh sụp đổ trước con cặc của hắn, mà bản thân hắn cũng đã nghiện bầu vú khổng lồ hồng hào của người phụ nữ này, yêu thích cặp mông to đầy đặn mà mỗi khi vào tư thế doggy đều khiến hắn mê mẩn, thèm khát cái lồn nhỏ nhắn chật hẹp mỗi khi siết chặt làm cho hắn dục tiên dục tử.

Con mắt Văn Tuyết Doanh tràn đầy vẻ không tin, thế nhưng bờ môi vẫn run run mở miệng, dường như vẫn hy vọng có ánh sáng phía cuối con đường: “Cách….cách gì?”

Hoàng Đình cúi xuống thổi vào tai cô: “Muốn biết sao? Vậy thì hãy thành thật với bản thân, nói yêu anh đi, nói càng dâm dục, anh càng thích”

Nếu có một tia cơ hội dù là nhỏ nhoi để được sống như một con người, không ai lại chọn cái chết.

“Em…em yêu anh, em yêu….con cặc của anh, em là con chó cái, là con đĩ của anh, cái lồn này mãi mãi chỉ dành để phục vụ anh mà thôi”

Hoàng Đình nở nụ cười thỏa mãn, xoay người bước đi, chỉ để lại một câu nói quanh quẩn trong căn phòng.

“Chỉ cần chồng em không xuất hiện trước mặt chúng ta nữa là được mà, phải không?”

Văn Tuyết Doanh hoảng hốt, nói vọng theo: “Anh muốn làm gì, đừng hại chồng tôi”. Thế nhưng âm thanh yếu ớt dường như đã phản bội cô, có vẻ như trong một tích tắc, lý trí cô đã muốn chồng mình chết đi, như vậy thì không cần phải giấu diếm nữa, mà có thể thoải mái hưởng thụ con cặc của chủ nhân…

.

.

.

Thủ đô Bắc Kinh, trong một căn biệt phủ như cung điện rộng hàng ngàn mét vuông, ngoài sân sắp đầy những cây cảnh quý giá, hòn non bộ to bằng nửa ngọn đồi, phía trên còn có một dòng thác chảy xuống như thật, có thể thấy độ chịu chơi và xa hoa của chủ nhân nơi này.

Bình luận

Để lại bình luận