Chương 8

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 8

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

“Chảy nhiều nước như vậy…” Hắn sờ soạng thân dưới của cô, khi cô hoảng sợ đến mức muốn đứng dậy lên phía trước, một tay hắn nắm hai cổ tay cô đưa lên đỉnh đầu, xoa nhẹ đóa hoa mềm mại ẩm ướt của cô, sờ được dịch trơn đầy tay. Thiếu nữ rên rỉ khó nhịn, bắp đùi cũng kẹp chặt bàn tay hắn.

“Không cho tôi sờ à? Không sờ thì sẽ rất khó chịu đấy…” Cái tay bị kẹp lấy của hắn trượt giữa chân cô, âm đế mềm mại ẩm ướt trơn trượt giống như quả đông lạnh. Hắn dễ dàng đẩy ra hai cánh hoa xung quanh, dùng đầu ngón tay ma sát phần thịt nho nhỏ đã muốn dựng lên ở đỉnh. “Có cảm giác gì?”

Trong bóng tối, hắn thổi hơi nóng vào tai thiếu nữ. Người đàn ông vừa nói vừa không kiêng nể gì xoa nắn thịt huyệt đã muốn ướt đẫm của cô, ngón tay vừa xoa vừa niết âm thần trơn trượt: “Trả lời tôi, có cảm giác gì?”

Ngón tay đè trên âm đế phồng ra, thiếu nữ run rẩy, mật huyệt chảy nước: “Không biết… Vừa ngứa vừa đau…”

“Muốn tôi giúp em hết ngứa không?” Liếm vành tai mềm mại, hắn đụng vào cửa huyệt của cô, đâm một ngón tay vào, dùng móng tay không nặng không nhẹ nghiền áp cọ xát. “Có muốn không?”

Ngón tay hắn càng tìm kiếm sâu vào bên trong, toàn thân thiếu nữ co giật, hai chân ra sức kẹp lấy hắn, nhịn không được nức nở ra tiếng: “Muốn…”

“Nên nói thế nào?” Đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc thịt mềm ở cửa tử cung.

“Xin… Xin anh…” Cô gái nhỏ rốt cuộc bị cảm giác tê ngứa khó nén làm cho bật khóc. “Xin anh… Hu hu… Chủ nhân… Lấy ra, lấy nó ra…”

Còn nhớ phải gọi là chủ nhân, thật sự rất ngoan ngoãn. Đáng tiếc đáp án không đúng. Hắn rút ra ngón tay sũng nước, tách hai chân của cô ra –

Sau đó bàn tay bao trùm cả hoa huyệt mềm mại của cô, mạnh mẽ xoa nắn.

“A… Ư ư ư… A a a a!”

Ngón tay kẹp lấy chà xát hai bên âm thần, lòng bàn tay đặt bên trên âm đế cọ xát rất nhanh. Cơ thể thiếu nữ co giật, không tự giác đẩy thân mình lên trên tay hắn, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ quyến rũ. Hắn xoa nhẹ vài cái rất nhanh sau đó nâng tay lên, dùng sức đánh một cái trên âm đế nhỏ bé đang ra sức đẩy lên.

Thiếu nữ phát ra một tiếng thét chói tai vừa đau vừa thích. Mắt huyệt đang được lòng bàn tay hắn bao bọc phun ra một dòng nước ngọt ngào, ga giường dưới thân liền bị thấm ướt.

Thời gian cứ trôi qua từng ngày.

Dạy dỗ dành cho Diệp Tắc Ni cũng tiếp diễn ngày này qua ngày khác. Mỗi ngày sau khi người đàn ông xong việc trở về phòng thì sẽ đánh thức cô từ trên giường, dùng nhiều cách khác nhau khiến cô cao trào rồi ôm cô lên chiếc ghế tra tấn kia, kiểm tra mức độ đàn hồi và mềm mại, thay thuốc mới. Bắt đầu là một mảnh thuốc rất mỏng, sau đó lại là thuốc hơi to một chút, sau đó nữa lại là viên thuốc tròn hoặc là chất dính được người đàn ông cẩn thận đẩy từng cái vào. Cô gái nhỏ cũng từ không thích ứng lúc đầu, sợ hãi, dần dần trở nên quen thuộc – đương nhiên, chính là trên sinh lý. Cô quen với sự ôm ấp và nụ hôn của người đàn ông, quen kích thích khắp nơi, quen bị khuếch trương, bị làm tê liệt. Sau đó nửa đêm tỉnh lại trong tê dại và chua xót khó có thể chịu được, năn nỉ người đàn ông khởi xướng kiểm tra “cô bé” của cô để giải thoát lửa đốt và ngứa ngáy dữ dội bên trong.

“Ư… Ư a…”

Đèn phòng ngủ nửa sáng nửa tối, Áo Tư Hoa Nhĩ Đức ngồi dựa trên giường, nhìn chăm chú cô gái mà mình đang xoa nắn bằng lòng bàn tay mang vết chai cùng mấy ngón tay trong lồng ngực. Ngọn đèn nhấp nháy, cô gái toàn thân đỏ bừng ngồi trên người hắn, cánh tay thon dài khoác lên vai hắn, vòng eo không ngừng đong đưa qua lại, cần cổ đẫy đà ngẩng lên, trên gương mặt hồng hồng thấm mồ hôi, vẻ mặt nửa khó chịu nửa sung sướng: “Ư… Ư a… Thật, thật thoải mái…”

Nộn huyệt mềm nhẵn được vuốt ve không ngừng trên bàn tay hắn đã ướt đẫm đến mức toàn nước. Bé con bị thuốc gây sức ép đến không còn lý trí dán chặt cái miệng nhỏ ngọt ngào dưới thân vào lòng bàn tay hắn, không đợi hắn bắt đầu động tác, bản thân đã hết kiên nhẫn trước mà cọ xát. Hai cánh hoa nộn thịt trong tay hắn bị nhào nặn ra nước chèm chẹp chèm chẹp, đầu âm đế nhỏ ướt sũng ưỡn lên trước mặt hắn, đầu ngón tay có vết chai của hắn mới chạm nhẹ một chút đã phát run, rãnh thịt trơn ướt chặt chẽ còn ngậm ngón trỏ cẩn thận cong lên của hắn, co rụt chảy nước ra ngoài. Một tay ôm eo cô gái để tránh cho cô không ngã xuống, Áo Tư Hoa Nhĩ Đức có chút dở khóc dở cười, thế mà lại trở thành công cụ tự an ủi gì đó của bé cưng chính mình dạy dỗ.

Bình luận

Để lại bình luận