Chương 133

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 133

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Sau đó hắn ý thức được, không phải cô lớn lên cũng không phải do cô chưa trưởng thành, mà là trên người cô có thứ gì đó rất khác.

Có một bộ phận nào đó, bắt đầu từ thời khắc cô rơi xuống vực sâu, liền ngừng phát triển… hoặc là nói, liền chết đi.

Không, thậm chí có thể sớm hơn, khi cô ấy lần đầu tiên nhìn thấy một cái gì đó trái ngược với niềm tin lí tưởng của mình.

Lần đầu tiên cảm thấy tuyệt vọng.

Và bây giờ, đến lượt anh thưởng thức cảm giác tuyệt vọng đầu tiên kể từ khi có được ký ức.

Đầu ngón tay, đôi má của cô gái trong vòng tay hắn ngày càng lạnh đi, bất kể hắn có làm gì cũng đều vô dụng, truyền ma lực hay cố gắng thiết lập khế ước cũng không thể hi vọng. Cho dù có là ác ma, muốn thu hồi sinh mệnh đã trở

thành tế phẩm của thuật pháp lợi hại cũng là chuyện cực kỳ khó khăn, cho dù có thể bình an trở lại vực sâu, cũng…

Ôm cô gái bay giữa lòng trời đất, mặc dù nghe tiếng gió không ngừng gào thét, nhưng ác ma lại cảm thấy hết thảy đều rất yên tĩnh. Quá yên tĩnh.

“Nói chuyện với tôi đi, Tiểu Diệp Toa.” Xuyên qua những cơn gió dài của đêm hè, hắn thì thầm với cô gái trẻ trong vòng tay, “… Nói chuyện với tôi.”

“Nói cho tôi biết, nói cho tôi biết chính xác em nghĩ gì?”

“Có phải là nếu tôi không tự mình ra ngoài, em định giữ tôi dưới tầng hầm đó mãi không?”

“Nếu không phải để bổ sung ma lực… tại sao lúc nãy em lại làm thế với tôi?”

Cánh tay hắn siết chặt hơn, giọng nói trở nên xa gần, cho đến khi biến mất trong bóng đêm mênh mông. Giữa trời và đất, chỉ còn lại âm thanh của gió đang thét gào.

Mà cô cái gì cũng không nói.

……………………………

“Không…đừng…!!”

Diệp Tắc Ni mười bảy tuổi, hét lên và tỉnh dậy. Trong mộng là cảnh tượng ngày đó cô bị đẩy xuống vực sâu, hỗn loạn, máu tươi, bị đánh lén sau lưng, những pháp sư mà cô vẫn coi như cha mẹ lại muốn đưa cô vào chỗ chết, tình thân, cả tín ngưỡng, cái đêm cô rơi vào vực thẳm kia, biết bao nhiêu thứ đã tan vỡ,rất nhiều thứ.

“Tiểu Diệp Toa khóc nhè đâu rồi?”

Giọng nói quen thuộc trầm thấp mang điệu trêu chọc, một bàn tay ấm áp đặt lên má cô. Mấy xúc tu theo đó trèo lên, lưu lại dấu vết ái dục trên làn da trần trụi của cô.

“…” Sự đụng chạm khiến cô phục hồi lại tinh thần, cố gắng bình phục nhịp tim, cảm nhận mình đang ở đâu.

Đây là vực thẳm. Có chút mùi máu, một chút than đang cháy, mùi cháy âm thầm lặng lẽ.

Nơi này có bóng tối, có ác ma, có tình dục mãnh liệt mới mẻ, không có giáo hội, không có phản bội, không có tín ngưỡng hay tình cảm bị tan vỡ.

“Mơ thấy chuyện gì khó chịu?”

Cô phớt lờ hắn, chỉ cúi đầu, cố gắng gỡ bỏ những xúc tu đang xoay tròn trên ngực cô ra. Thật không dễ dàng gì, cô chỉ có hai tay, nhưng có rất nhiều xúc tu bám lên người cô…

Ôi, chúng lại bò lên đầu cô rồi. Cảm giác tê dại mềm mại, thắt lưng bắt đầu như nhũn ra, lòng bàn chân cũng co rút lại theo phản xạ, cảm giác bị tê dại như điện giật vẫn còn đọng lại trong thân thể.

“Không muốn nói sao?… Vậy thì làm đi.”

Cơ thể trần truồng của cô được ác ma nắm eo ôm lấy, quấn vào trong chiếc áo choàng trơn bóng của hắn. Thân thể được vuốt ve, môi được hôn cuồng nhiệt, chút thịt mềm mại của lòng chân được đẩy ra, điểm mẫn cảm được trêu chọc lại vừa nhẹ nhàng chính xác, giống như đang mút cánh hoa.

Có phải là cố ý hay không? Mỗi lần cô hét lên và thức dậy từ cơn ác mộng, hắn sẽ ôm cô trong vòng tay để làm tình, luôn dịu dàng hơn bao giờ hết.

Ba năm. Cô ngày càng ít gặp ác mộng về giáo hội, mà vực sâu hết thảy lại chưa bao giờ xuất hiện trong ác mộng của cô.

“A…”

Nơi mềm mại nhất trong thân thể cô bị xoa dịu nhẹ nhàng, cô nhẹ giọng rên rỉ, trên làn da nổi lên màu hồng nhạt xinh đẹp.

“Vẫn không muốn nói cho tôi biết sao?”

Ác ma là tàn nhẫn nhất, xảo trá, là sinh vật vô tình, bọn họ đùa bỡn lòng người, chính mình lại không có trái tim, cho nên không thể nói cho ác ma biết.

Không thể nói cho hắn biết… từng có khoảnh khắc như vậy, rất nhiều khoảnh khắc, cô quả thật cảm nhận được hơi ấm trong vòng tay hắn.

Chi dù chỉ là ấm áp hư ảo.

Cũng không thể nói cho anh ấy biết.

Bình luận

Để lại bình luận