Chương 3

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 3

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Không biết vị lãnh đạo kia nói cái gì, Vu Triều một tay giơ một ly rượu cung kính đứng lên.

Công lao hạng nhất cũng không tránh khỏi văn hóa bồi rượu đây mà.

*

Tạ Linh Lăng không thể phủ nhận mình đối với Vu Triều cảm thấy có chút hứng thú, anh là một người đàn ông gần 30 tuổi, dáng người cực đẹp, vẻ ngoài cũng cực tốt, có thể nói là người đàn ông độc thân hoàng kim. Dù sao tốt nghiệp trung học cũng đã mười năm, cảm giác thanh xuân cũng phai nhạt, càng phù hợp với gu hiện tại của cô đối với đàn ông.

Nếu đêm nay Tạ Linh Lăng không nhặt được cái ví này, thậm chí không nhìn thấy tấm ảnh này trong ví, cô khẳng định sẽ không có tâm tư lệch lạc gì.

Nhưng bây giờ nói trong lòng không có gì đó là lời lừa gạt quỷ, trong chuyện tình cảm Tạ Linh Lăng đã không yêu ai trong hai năm rồi, cô không muốn một tình yêu kết thúc chóng vánh nữa, cô cũng muốn có một đoạn tình duyên bền chặt hơn một chút.

Đứng chờ đợi Vu Triều, Tạ Linh Lăng ở bên ngoài hút một điếu thuốc.

Ngày thường Tạ Linh Lăng cũng không nghiện thuốc lá gì, chẳng qua gặp phải một ít chuyện phiền lòng cô muốn hút mấy điếu.

Cô dựa vào tường, trên ngón tay mảnh mai kẹp một điếu thuốc nhỏ loại dành cho phụ nữ, mái tóc dài lượn sóng màu hạt dẻ được xõa trên vai, có chút bộ dáng phong tình vạn chủng, người đàn ông lạ đi ngang qua bên cạnh cô, mang theo mùi rượu theo bản năng cũng đem ánh mắt dính chặt vào người cô.

Không biết dưới chân bao nhiêu tàn thuốc rơi xuống, cuối cùng Tạ Linh Lăng nhìn thấy bóng dáng Vu Triều đi ra. Anh lấy áo khoác lên tay, khóe miệng cong lên chứa ý cười tươi như ánh mặt trời đang nói chuyện với người đàn ông bụng bia bên cạnh. Người đàn ông bụng bia kia chắc hẳn là đã uống quá nhiều, tay vẫn kéo Vu Triều lải nhải không ngừng. Vu Triều đỡ đối phương bên cạnh, kiên nhẫn lắng nghe, không một chút biểu hiện nào đang thiếu kiên nhẫn.

So sánh cảnh tượng một chút, người đàn ông đang say sỉn càng làm nổi bật chiều cao và dáng người của Vu Triều hơn, đúng là đi vạn dặm chỉ có một người cực phẩm.

Tạ Linh Lăng cũng ở bên rất kiên nhẫn nhìn Vu Triều đưa người kia lên xe, lúc này mới tiếng đến, không nhanh không chậm gọi tên anh một tiếng: “Vu Triều.”

Vu Triều nghĩ đến cũng có chút ngoài ý muốn.

Anh theo phương hướng giọng nói xoay người, có chút kinh ngạc nhìn Tạ Linh Lăng.

Trong một bữa tiệc sinh viên cách đây không lâu, hai người họ đã không nói một lời nào với nhau, thậm chí không bao giờ nhìn nhau.

Trong mắt Tạ Linh Lăng, lúc này Vu Triều thoạt nhìn có chút ngơ ngác ngu ngơ, khác với bộ dáng anh hùng xả thân cứu người của anh.

Thật ra, như vậy cũng có chút đáng yêu.

Tạ Linh Lăng lại gọi anh một tiếng: “Đúng, tôi gọi anh đấy.”

Vu Triều không do dự gì nữa, cất bước chân đi tới trước mặt Tạ Linh Lăng, nhịp bước khá bình tĩnh.

Tạ Linh Lăng cũng không nói nhảm gì, lấy ví da đưa cho Vu Triều: “À, vừa rồi tôi nhặt được ví tiền của anh.”

Vu Triều nhìn ví tiền trên tay Tạ Linh Lăng, khẽ nói cảm ơn một tiếng bằng một giọng trầm. Anh đưa tay muốn nhận lấy, không ngờ lại bị cô nhanh nhẹn né tránh.

Khoảng cách chiều cao 1m90 của anh với chiều cao 1m65 của cô, chênh lệch có chút chênh lệch thật. Nhưng Tạ Linh Lăng vẻ mặt tinh ranh, cũng không bởi vì mình thấp hơn đối phương 25cm mà chịu thua.

Tạ Linh Lăng cố ý đặt ví tiền ở sau lưng mình, cười khẽ một tiếng: “Có phải anh nên nói gì với tôi không?”

Vu Triều nhìn cô, một đôi mắt sáng ngời nhìn đặc biệt sạch sẽ thuần khiết, anh lại nói: “Cảm ơn cô nhặt được ví tiền của tôi, để cô chờ lâu rồi.”

Tạ Linh Lăng lắc đầu: “Thứ tôi muốn nghe không phải câu này.”

Cô nhắc nhở một cách thiện chí: “Tại sao anh lại có tấm hình của tôi trong ví của anh?”

Vu Triều chỉ nhìn cô, không nói gì.

Anh thực sự cao đến nỗi cô phải ngửa cổ lên rất đau.

Bình luận

Để lại bình luận