Chương 72

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 72

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Bất kể tất cả những điều này có phải là ý định ban đầu của Tạ Linh Lăng hay không, nhưng cô đã chen chân vào hôn nhân của người khác, trở thành tiểu tam, không phải sao?

Cuộc sống của cô bị nhuộm bởi một lớp khói mù mịt không thể xóa nhòa, mỗi đêm bị cơn ác mộng quấy rầy, cả người đều là mồ hôi lạnh. Mặc dù đã hai năm kể từ khi chia tay với Trần Minh Húc, nhưng ở vị trí của Tạ Linh Lăng, cô không cách nào tha thứ cho chính mình.

Mỗi đêm Tạ Linh Lăng ở trong ngực Vu Triều cũng gặp ác mộng như vậy, cô hét lên rồi tỉnh dậy. Nhưng khi nhìn thấy người trước mắt là Vu Triều, cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm

Ngược lại Vu Triều, anh sợ cô còn nhớ cơn ác mộng, một bên ôm chặt lấy cô, một bên kể cho cô nghe những câu chuyện dở khóc dở cười

Vu Triều tốt như vậy, Tạ Linh Lăng có đôi khi cũng sẽ nghĩ cô không xứng đáng với tấm chân tình của anh.

Đối với Tạ Linh Lăng khoảng thời gian quá khứ mà nói giống như là một vết thương tươi đẹp dữ dội ẩn sâu trong nội tâm cô, mỗi khi nhớ tới, vết thương này sẽ bắt đầu tràn ngập trái tim khiến cô nhói đau, rõ ràng là đang nhắc nhở cô không phải là một người tốt bụng. Mà bây giờ, vết thương này dường như bắt đầu mưng mủ lên làm cho cô không cách nào đối mặt với Vu Triều, không cách nào tưởng tượng được khi anh biết được quá khứ của cô, có thể buồn hay không.

Đã lâu Tạ Linh Lăng không hút thuốc lại lấy điếu thuốc lá trong ngăn kéo ra, cô treo một tấm biển không kinh doanh bên ngoài cửa hàng, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc nữ đang cháy đỏ tươi, một mình ngồi trong làn khói thuốc.

Xung quanh được dàn hoa tươi và cây xanh bao bọc, vẻ đẹp của Tạ Linh Lăng mang theo khoảng trống không thể giải thích, ở trong sương khói lượn lờ, giống như thiên sứ sa đọa vô tình lạc xuống nơi không dành cho cô, mang theo vài phần cảm giác không chân thật.

Chiều hôm nay Vu Triều vừa tan làm lái xe đi thẳng đến cửa hàng hoa của Tạ Linh Lăng, trong lòng anh tràn đầy vui mừng, nhưng nghe thấy Tạ Linh Lăng nói: “Vu Triều, hay là chúng ta chia tay đi?”

Đây là lần đầu tiên, Tạ Linh Lăng gần như đã dùng giọng điệu cầu xin nói chuyện với Vu Triều.

Bước chân Vu Triều dừng lại ở cửa hàng hoa, hỏi: “Tại sao? ”

Tạ Linh Lăng ngẩng đầu, “Anh biết rồi mà… Anh hỏi những thứ này có ý nghĩa gì sao? ”

“Anh biết cái gì?”

“Tiểu tam! Em từng là một tiểu tam!” Tạ Linh Lăng gần như dùng hết sức lực xé rách vết thương của mình, “Anh đã biết rồi mà! Phải không? ”

“Anh biết cái rắm, anh không biết em chịu ủy khuất, cũng không biết em bị bắt nạt có bao nhiêu khó xử, càng không biết em một mình ở bên ngoài bị cô lập như thế nào. Đồ ngốc…”

Đôi mắt Tạ Linh Lăng lập tức đỏ lên, cô nhanh chóng cúi đầu xuống, không muốn Vu Triều nhìn thấy tình trạng khó khăn của mình lúc này.

Vu Triều sải bước đi tới, liều lĩnh ôm Tạ Linh Lăng vào trong ngực.

Anh cao to, va chạm cũng thật lớn khiến cả người cô suýt nữa đập vào góc tường. Nhưng nhờ bóng dáng cao lớn của anh chống lại cả thế giới, để cô chôn ở trong ngực anh, không để ý bất kỳ ánh mắt nào.

Vu Triều cắn chặt răng: “Em cảm thấy anh sẽ để ý những thứ này sao? ”

Hai người họ được bao quanh bởi nhiều lớp hoa, nước mắt Tạ Linh Lăng sớm đã trào ra, cô hoàn toàn không thể kiểm soát được nữa.

Cô đang khóc, đôi mắt anh cũng ướt không hiểu sao.

Vu Triều hai tay nâng gương mặt Tạ Linh Lăng, nghiêm nghị hỏi cô: “Tạ Linh Lăng, chỉ vì chuyện này em muốn chia tay với anh? ”

Tạ Linh Lăng giờ phút này thật sự xem thường chính mình, ngoại trừ khóc cô không có biện pháp làm chuyện khác, thậm chí ngay cả câu trả lời đơn giản nhất cũng không có.

Làm thế nào điều này có thể xảy ra chứ?

Cô đau đớn lo lắng không muốn rời xa anh, cũng không muốn tách ra với anh.

Bình luận (0)

Để lại bình luận