Chương 83

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 83

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Tạ Linh Lăng hiểu được ý định của Vu Triều, nắm chặt tay anh, dừng bước: “Anh muốn mua nhẫn kim cương cho em sao?”

Vu Triều ngượng ngùng cười gật đầu.

Anh phát hiện ra rằng anh ở trước mặt cô hoàn toàn không có bí mật gì đáng nói.

Tạ Linh Lăng nói: “Em không muốn nhẫn kim cương.”

“Tại sao?”

“Anh có biết em đã học gì ở trường đại học không? Tài chính. Kim cương là trò lừa đảo lớn nhất trong thế kỷ 21, nếu anh có tiền để mua nhẫn kim cương, tốt hơn là mua vàng để bảo vệ giá trị hơn.”

“Vàng? Vậy em muốn bao nhiêu vàng? Anh có thể mua cho em bao nhiêu tùy thích?’’

Tạ Linh Lăng suy nghĩ một chút, nếu cô đã kết hôn, một chút lễ nghi không thể thiếu. Giữa hai người bọn họ cũng không có tín vật định tình gì, đi mua một đôi nhẫn vàng rất cần thiết.

“Đi, em đưa anh đến một nơi.”

Tạ Linh Lăng nói xong nắm tay Vu Triều đi ra khỏi trung tâm thương mại, rẽ trái tám, cô dẫn anh đi tới một tiệm vàng nhỏ.

Cả người Vu Triều đều mờ mịt, anh kinh ngạc nhìn Tạ Linh Lăng, hỏi cô: “Em muốn mua ở chỗ này sao?”

Tạ Linh Lăng nói: “Đúng vậy, mua ở đây.”

Vu Triều kéo tay áo Tạ Linh Lăng: “Chúng ta vẫn nên đi cửa hàng thương hiệu đi, có bảo đảm. Nếu lỡ mua phải hàng giả thì sao?”

“Giống nhau, tất cả đều là vàng nguyên chất. Các cửa hàng thương hiệu cũng tồn tại phí bảo hiểm thương hiệu, ở đây là giá vàng nguyên chất cộng với một chút phí thủ công, tiết kiệm chi phí hơn rất nhiều.”

Tạ Linh Lăng đưa Vu Triều đến một cửa hàng vàng đã hoạt động ở một thị trấn nhỏ hơn 20 năm, tuy rằng nhìn cửa hàng không lớn, nhưng là kinh doanh chính quy hợp pháp.

Vu Triều vẫn cho rằng Tạ Linh Lăng chưa bao giờ quan tâm đến củi gạo dầu muối, nhưng hiện tại xem ra, cô cũng là một người rất biết sống

Sau khi chọn xong kiểu dáng của chiếc nhẫn vàng, phải mất hai ngày để lấy nó, bởi vì sư phụ phải mất một chút thời gian chế tác hoàn toàn thủ công.

Lúc hai người quay lại xe, Vu Triều có vẻ trầm mặc. Anh tập trung lái xe, đường nét bên mặt sắc bén lưu loát.

Mãi cho đến khi trở về nhà, hứng thú của Vu Triều cũng không còn cao như trước.

Tạ Linh Lăng nhìn ra manh mối, hỏi anh: “Ngày trọng đại sao nhìn anh không vui vậy?”

Vu Triều khẽ thở dài, anh ôm Tạ Linh Lăng ngồi trên đùi mình, hôn cô, chân thành nói: “Cảm thấy em gả cho anh là ủy khuất em. Anh cứ cưới em như thế này, không có gì để cho em.”

Anh nói xong rồi đứng dậy, đi vào trong phòng lục tung mấy cái hộp lấy ra một xấp đồ rồi sau đó nửa ngồi xổm trước mặt Tạ Linh Lăng, đưa từng thứ cho cô: “Đây là sổ tiết kiệm của anh, anh đã từng làm trong quân đội làm việc hơn mười năm”

Tạ Linh Lăng khiếp sợ đếm số trên sổ tiết kiệm: “Oa! Làm thế nào anh có nhiều tiền thế!”

Vu Triều sờ đầu có chút ngượng ngùng: “Không có chỗ nào chi tiêu, lúc trước ở bộ đội tiết kiệm một ít, sau đó làm việc cũng để dành, tiết kiệm được một khoản này rồi mới biết.”

Mặc dù số tiền này tuy rằng không thể nói là để cho nửa đời sau cơm áo không lo, nhưng sinh hoạt ở thị trấn nhỏ này, vẫn hết sức chịu được tiêu xài.

Vu Triều lấy giấy chứng nhận bất động sản ra, nói với Tạ Linh Lăng: “Sáng mai chúng ta đi cục quản lý nhà đất, ghi tên của em vào đó. Mặc dù chúng ta đang sống trong ngôi nhà này hơi cũ, nhưng nó có giá trị, sau này cho con đọc sách thuận tiện, trường mẫu giáo và trung học cơ sở đi ra ngoài chơi.”

Ngôi nhà này là bố của Vu Triều để lại cho anh, lúc đó trong nhà mặc dù không có tiền tiết kiệm, nhưng bố anh kiên quyết không bán nhà.

Vu Triều lại lấy sổ xe ra: “Xe không đáng giá, trước đây anh mua đã qua sử dụng dùng để đi làm. Nhưng chúng ta có thể bán chiếc xe này đi rồi thay thế một chiếc mới.”

Tạ Linh Lăng nói: “Em cảm thấy chiếc xe này rất dễ lái, không cần mua mới.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận