Chương 91

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 91

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, Tạ Linh Lăng có một linh cảm xấu trong lòng.

Lãnh đạo cùng hai chiến sĩ khác của đội cứu hỏa nhìn Tạ Linh Lăng thật lâu, hốc mắt đỏ bừng.

Trong khoảnh khắc này, tất cả im lặng thay thế cho âm thanh.

Tiếp theo, Tạ Linh Lăng hình như không nghe được một chữ nào, cô hỏi: “Vu Triều đâu?”

Lãnh đạo đỏ hai mắt, run giọng nói với Tạ Linh Lăng: “Hôm qua Đồng chí Vu Triều làm nhiệm vụ cứu viện, không may đã hy sinh…”

Tạ Linh Lăng không khóc, hai mắt cô không tập trung nhìn người trước mắt, cô lại hỏi: “Vu Triều đâu rồi?”

Cô không thể tin được, không có lý do gì để cô tin vào điều này.

Không thể nào.

Buổi chiều Vu Triều còn nói chuyện qua điện thoại với cô, anh nói bảy giờ tối anh sẽ về, anh nói anh sẽ về nhà bình an mà.

Anh hay đi công tác và thường xuyên về muộn nhưng anh sẽ trở về an toàn. Anh đã hứa với cô rằng mỗi lần anh làm nhiệm vụ, anh sẽ trở về một cách an toàn mà.

“… Xin hãy bớt đau thương.”

Làm thế nào để bớt đau thương chứ?

Không có lời tạm biệt, không có di chúc, tất cả mọi thứ xảy ra mà không cần báo trước.

Sống không thấy người, chết không thấy xác.

Tạ Linh Lăng không biết mình đến nhà tang lễ như thế nào, hai chân của cô không giống của mình nữa rồi.

Trong nhà tang lễ lạnh như băng, hai hàng lính cứu hỏa cởi mũ đứng ở hai bên, đồng loạt nhìn Tạ Linh Lăng, hai mắt điều đỏ lên.

Khi Tạ Linh Lăng nhìn thấy Trần Tinh Thời người đã từng làm phù rể cho Vu Triều, cô mỉm cười với đối phương, hỏi cậu: “Vu Triều ở đâu rồi?”

Trần Tinh Thời lúc đó chỉ khóc, không ngừng khóc. Một người đàn ông cao 1m80 khóc như một đứa trẻ.

Có gì mà khóc chứ, Tạ Linh Lăng không khóc nổi, cô cảm thấy không chân thật.

Đây là một trò đùa, đúng không?

Hôm nay là ngày cuối cùng Vu Triều làm việc trong đội cứu hỏa, có phải mọi người muốn trêu chọc cô phải không? Muốn làm cô ngạc nhiên? Chắc chắn là như vậy rồi.

Không có người nào thúc giục Tạ Linh Lăng, cũng không có người nào mở miệng nói chuyện.

Bước chân Tạ Linh Lăng cũng có chút xao động, chết lặng đi theo người bên cạnh vào trong phòng xác lạnh buốt.

Trong nhà xác có một chiếc giường nhỏ, được phủ một tấm vải trắng.

Có người nói với Tạ Linh Lăng, người nằm trên đó là Vu Triều.

Xung quanh im lặng với tiếng kim rơi, trong nhà xác có một ít tiếng máy móc vận hành. Ở đây rất lạnh, lạnh lắm.

Lúc Tạ Linh Lăng chuẩn bị vén tấm vải trắng lên, có người run giọng mở miệng nhắc nhở cô: “Cơ thể… 99% diện tích đều bị cháy xém…”

Ngón tay Tạ Linh Lăng dừng lại trên tấm vải trắng, cô nhìn thấy một bàn tay trần trụi bên ngoài tấm vải trắng trên giường nhà xác.

Bàn tay đó bị cháy hoàn toàn, ngón tay thậm chí không trọn vẹn nhưng trên ngón áp út đeo một chiếc nhẫn vàng nguyên chất.

Tạ Linh Lăng đối với chiếc nhẫn này quá quen thuộc. Cô nhớ rằng cô đã từng nói với Vu Triều: ‘’Kim cương là trò lừa đảo lớn nhất của thế kỷ 21, chỉ có vàng mới có thể giữ giá trị”.

Cô lạnh lùng xoay người, khẳng định: “Người này không phải Vu Triều, không phải!”

Vu Triều từng nói sợ bỏng và nói bỏng là vết thương đau nhất.

Anh ấy sợ đau như vậy, làm sao có thể là anh ấy chứ.

*

“Vào lúc 22 giờ ngày 31 tháng 1 năm 2017, đồng chí Vu Triều trong lúc cứu người bị thương do nổ khí gas đã gặp tai nạn, không may bị thương nặng, hy sinh ở tuổi 34”.

Năm nay là năm thứ 13 Vu Triều gia nhập đội cứu hỏa, anh đã bảo vệ thị trấn nhỏ này suốt 13 năm.

Tin tức về sự hy sinh của một lính cứu hỏa trẻ tuổi đã được lan truyền trong thị trấn nhỏ, nhưng ngay sau đó, tin tức sẽ bị nhấn chìm bởi vô số tin tức khác.

Hàng năm, sẽ có vô số lính cứu hỏa vì cứu trợ khẩn cấp và cứu trợ thiên tai và các lý do khác không may đã hy sinh, tên của họ có thể không nhớ được mãi mãi, nhưng vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, họ đã dùng cơ thể tuổi trẻ của họ để bảo vệ sự an toàn cho người khác

Bình luận

Để lại bình luận