Chương 7

Không để ý đến sự trêu chọc của Hứa Nhất Đình, Lâm Duyệt rũ mắt xuống, thanh âm nghe có chút sa sút, “Đồng ý với em hôm nay đừng đi ra ngoài được không? ”

“Được, không ra ngoài, đều nghe lời em hết.” Hứa Nhất Đình nói, lại đứng dậy muốn xuống giường.

Lâm Duyệt nóng nảy, kéo quần áo của anh không chịu buông tay: “Anh đi đâu vậy! ”

Hứa Nhất Đình bị phản ứng của cô chọc cười, đưa tay kéo kéo khuôn mặt cô, có chút bất đắc dĩ nói: “Tiểu Duyệt, sắp quá giờ rồi, ngay cả bữa sáng của anh còn chưa ăn, cho dù em không cho anh ra ngoài, cũng phải để anh xuống giường úp mì gói với. ”

Sau đó anh chớp chớp mắt, “Hay là, em thực sự muốn lên giường với anh … hửm?”

Kết quả anh nhận được một cái gối phi thẳng tới.

Dưới sự kiên trì của Lâm Duyệt, Hứa Nhất Đình cả ngày cũng không đi ra khỏi ký túc xá. Hai người ngồi trên giường trò chuyện rất lâu, nói chuyện hơn nửa ngày. Mọi thứ đều bình yên không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng Lâm Duyệt không dám buông lỏng cảnh giác. Theo ký ức hai chuyến đi trước, vụ tai nạn xe tải xảy ra vào khoảng 10 giờ tối. Bây giờ là 9:30 tối, chỉ còn nửa giờ nữa là đến. Lâm Duyệt lo lắng, nếu Hứa Nhất Đình trúng mệnh nhất định phải chết tối nay, vậy cho dù không liên quan đến tai nạn xe cộ, kế tiếp cũng rất có thể sẽ xảy ra chuyện gì khiến anh mất mạng ngoài ý muốn.

Nguyên nhân có thể khiến người chết có quá nhiều, nếu là thiên tai nhân họa, Lâm Duyệt căn bản không cách nào ngăn cản, cô thậm chí lo lắng, có thể vừa đến giờ Hứa Nhất Đình liền đột ngột qua đời hay không.

“Anh có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”

Lâm Duyệt lần thứ nhất ngàn lẻ một lần đặt câu hỏi. Cô đã tận khả năng cất giấu tất cả vật phẩm trong ký túc xá, khóa chặt tất cả cửa ra vào và cửa sổ, hơn nữa còn nghiêm túc kiểm tra tất cả các phích cắm dây điện và đồ điện tử. Cô thu đi bất cứ thứ gì khác ngoài quần áo trên người Hứa Nhất Đình, đồng thời siết chặt anh không thể rời khỏi giường một bước, trên giường chỉ còn lại chăn và gối đầu, những thứ nhỏ nhặt đều bị chuyển đi nơi khác

Nhưng cô vẫn lo lắng, hết lần này đến lần khác xác nhận tình trạng thân thể của Hứa Nhất Đình, sợ anh đột nhiên phát bệnh cấp tính rồi lại chết.

Hứa Nhất Đình bị cô hỏi rất bất đắc dĩ. Hôm nay Lâm Duyệt thật sự rất không bình thường, buổi sáng khóc một hồi, kế tiếp lại không cho anh ra ngoài, đến buổi tối còn thần kinh đem đồ đạc của anh đè xuống đáy tủ, không ngừng hỏi anh có cảm thấy không thoải mái hay không.

“Không, anh không sao, mọi tế bào từ đầu đến chân đều khỏe mạnh. Tiểu Duyệt, hôm nay em bị sao vậy? ”

“Anh nghe này, A Nhất, tối nay mặc kệ phát sinh chuyện gì, anh cũng không thể rời khỏi cái giường này, không thể đụng vào bất cứ thứ gì.”

Lâm Duyệt bắt lấy tay Hứa Nhất Đình, biểu tình ngưng trọng đến mức làm cho anh có loại ảo giác sinh tử quan trọng.

“Tiểu Duyệt, rốt cuộc em làm sao vậy?”

‘’Hứa với em đi!’’

Thanh âm Lâm Duyệt cao một độ, nắm lấy tay Hứa Nhất Đình bất giác siết chặt, móng tay bóp vào mu bàn tay anh vẫn không biết.

Hứa Nhất Đình ngẩn ra. Cảm giác đau đớn truyền đến từ mu bàn tay khiến anh hiểu được lúc này Lâm Duyệt vô cùng khẩn trương bất an, cô đang yêu cầu anh một lời hứa, chuyện trọng đại, nhất định phải không được

“Được, anh hứa với em.”

Hứa Nhất Đình ôm Lâm Duyệt vào trong ngực, tay phải hơi theo lưng cô, tựa hồ muốn mượn chuyện này trấn an cảm xúc của cô. Tuy rằng không rõ vì sao cô lại cố chấp ra ngoài như vậy, nhưng nếu ở lại ký túc xá có thể làm cho cô an tâm, anh không ngại cùng hai người cô tiếp tục ở trên giường.

Lâm Duyệt tựa vào lồng ngực Hứa Nhất Đình, nghe thấy tiếng tim đập của anh, không ngừng an ủi mình: Không cần sợ, chỉ cần anh còn sống, anh đồng ý mình sẽ không ra ngoài, anh sẽ không gặp tai nạn xe cộ, cũng sẽ không bị hàng hóa đè chết.

Bình luận

Để lại bình luận