Chương 21

Tuy nhiên, bàn tay phải của cô lại chạm vào khoảng trống. Lâm Duyệt giật mình, cúi đầu xác nhận lần nữa, thậm chí kéo cổ áo nhìn vào trong quần áo. Không, không thể nào… Dây chuyền bạch ngọc cô đeo trên cổ đã biến mất!

Lâm Duyệt rất hoảng loạn. Dây chuyền bạch ngọc là con át chủ bài của cô, cũng là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của Hứa Nhất Đình. Cô dọc theo con đường hôm nay vừa đi qua cẩn thận tìmlại lần nữa, sau khi về đến nhà lại lật tung căn phòng lên, nhưng không thấy bóng dáng chiếc dây chuyền bạch ngọc đâu. Cô không biết dây chuyền bạch ngọc bị rơi ở chỗ nào, cũng không nhớ rõ rốt cuộc là làm mất khi nào. Cô đã tìm kiếm tất cả những nơi mà cô có thể nghĩ đến, nhưng không tìm được gì cả.

Sau một tháng mệt mài tìm kiếm, Lâm Duyệt cuối cùng cũng chấp nhận hiện thực: dây chuyền bạch ngọc đã thực sự biến mất.

Dây chuyền bạch ngọc đã mất. Điều này có nghĩa là Lâm Duyệt không có khả năng quay trở lại quá khứ lần nữa, nếu vận mệnh của Hứa Nhất Đình lặp lại, cô sẽ không có bất kỳ cơ hội nào để cứu vãn nữa.

Cô không thể có bất kỳ sai lầm nào.

“Duẫn Tử, có muốn cùng nhau đi toilet không?” Nhìn thấy Hứa Nhất Đình đi vào phòng học từ cửa trước, Lâm Duyệt vội vàng kéo bạn cùng bàn của mình từ cửa sau đi ra ngoài.

Duẫn tử tên thật là Đồ An, bạn học trong lớp đều gọi cô ấy là Duẫn Tử, là bạn cùng bàn của Lâm Duyệt sau khi học trung học. Giống như Gia Gia cùng bàn với cô ở trường trung học cơ sở trước kia , cô ấy là một cô gái hoạt bát có chút bát quái nhưng bản tính không xấu. Lâm Duyệt thấy mỗi lần Hứa Nhất Đình đến, cô một mình rời khỏi phòng học thì quá là chói mắt, cho nên thường xuyên tìm cớ kéo bạn bè đi theo yểm trợ.

Lâm Duyệt biết cách làm này của cô rất thiếu kỹ năng, nhưng cô không có biện pháp, tần suất cô gặp Hứa Nhất Đình thật sự là quá cao. Lúc đầu nhập học kết quả phân lớp là cô vào lớp 1, mà Hứa Nhất Đình ở lớp 2 ngay bên cạnh cô, chỉ cách nhau một bức tường.

Không chỉ dừng lại ở đó, sau khi khai giảng không bao lâu, Hứa Nhất Đình đã cùng lớp trưởng lớp 1 là một học bá trở thành đôi bạn thân son sắt, thường xuyên ở trong lớp học chạy đến lớp 1 thảo luận kỹ năng giải đề tư duy trả lời câu hỏi, hơn nữa nhân duyên của anh còn đặc biệt tốt, lâu dần càng quen thuộc với nhau, anh ấy dần dần quen biết với hơn phân nửa bạn học lớp 1, có quan hệ với rất nhiều bạn học trong lớp. Nếu Lâm Duyệt vẫn ở trong phòng học, tuyệt đối cùng Hứa Nhất Đình lăn lộn trong cùng một vòng tròn lúc nào không hay.

Lâm Duyệt cũng rất buồn bực, rõ ràng trong trí nhớ của cô, Hứa Nhất Đình thời trung học là một chàng trai yên tĩnh khiêm tốn, sao trở lại tám năm trước, anh đã kiểu người biến thành đi đến đâu phát sáng ở đâu.

“Dù sao còn chưa lên lớp, chúng ta đừng đi vào thì hơn.”

Từ toilet trở về, còn cách giờ vào lớp học một chút thời gian, Lâm Duyệt đoán hẳn là Hứa Nhất Đình còn đang ở trong lớp 1, đành ra ngoài chơi một lúc. Vì thế hai nữ sinh nằm sấp trên lan can hành lang ngoài lớp học, nhìn cảnh vật bên ngoài không tính là phong cảnh, câu được câu không tán gẫu.

“Tớ phát hiện, mỗi lần Hứa Nhất Đình ở lớp bên cạnh đến lớp chúng ta, A Duyệt sẽ chạy ra ngoài.” Duẫn Tử híp mắt nhìn Lâm Duyệt, “Nói thật, cậu. Cậu thích cậu ta đúng không? ”

Lâm Duyệt có chút chột dạ. Mặc dù nhân quả không đúng, nhưng đoàn quả lại là sự thật: “Sao cậu lại nghĩ như vậy?”

“Trong truyện tranh thiếu nữ không phải đều là tình tiết này sao—— ‘Thích anh ấy cho nên không dám đối mặt với anh ấy.” Duẫn Tử tỏ vẻ “Chân tướng chỉ có một”, ngữ khí rất đắc ý- “Thừa nhận đi, cô gái, cậu thích Hứa Nhất Đình! ”

‘’Làm sao có thể!’’ Cho dù là sự thật Lâm Duyệt cũng không có khả năng thừa nhận, nếu truyền ra ngoài, cô trốn Hứa Nhất Đình hơn nửa năm còn có ý nghĩa gì?

Bình luận

Để lại bình luận