Chương 36

Hứa Nhất Đình nhíu nhíu mày, có chút bất mãn bò xuống giường đi mở cửa. Không biết vì sao, anh bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng như vậy có chút quen thuộc.

Anh mở cửa phòng ngủ ra, nhìn thấy người phía sau cửa hơi ngẩn người, lập tức thốt ra: “Lăng Tử, sao lại là cậu? ”

“Không phải tôi thì là ai? Hôm qua khi đi ra ngoài quên mang theo chìa khóa, may là có cậu ở trong phòng, nếu không tôi cũng không thể vào được.”Từ Lăng đi vào phòng ngủ, lại phát hiện Hứa Nhất Đình còn sững sờ đứng bên cạnh cửa: “Sao không đóng cửa đi, cậu ngẩn người gì vậy. ”

“Tôi nghĩ… Người gõ cửa sẽ là người khác. ”

“Chậc, cậu cho rằng chuyện này có thật sao? Có lúc nào mấy tên kia về sớm như vậy à. Trong ký túc xá này chỉ có ba người chúng ta, sáng sớm, còn có ai có thể tới gõ cửa? ”

“Tôi nghĩ đó là…” một cô gái. Một cô gái mặc đồ ngủ.

Sau đó, cô khóc, nước mắt cô như muốn đốt cháy trái tim Hứa Nhất Đình.

Trong đầu đột nhiên hiện lên mấy hình ảnh, nhưng nó biến mất quá nhanh khiến Hứa Nhất Đình nhìn không rõ. Chỉ có bên tai loáng thoáng nghe được có người thấp giọng khóc nức nở, thanh âm quen thuộc đến mức làm cho anh đau lòng.

“Nhất Đình, cậu đang làm gì vậy?” Thanh âm nghi hoặc của Từ Lăng vang lên, xua tan tiếng khóc dường như không tồn tại trong đầu anh.

Hứa Nhất Đình ngơ ngác nhìn cánh cửa trống không, nghĩ rằng có lẽ mình cần phải nghỉ ngơi thật tốt. Anh mỉm cười bất lực, đóng cửa phòng ngủ vào.

Ngày hôm đó, Hứa Nhất Đình có mơ một giấc mơ.

Trong giấc mơ, anh vẫn là học sinh trung học cơ sở, mặc đồng phục màu xanh nền trắng đi bộ trên con đường của trường. Một đám học sinh mang theo nhạc cụ mặc trang phục biểu diễn thống nhất lướt qua bên cạnh anh, tầm mắt của anh nhịn không được bị hấp dẫn qua bên đó. Trang phục này trông quen quá… Hình như họ là thành viên của ban nhạc trống trường học.

Hứa Nhất Đình dừng bước, ánh mắt lưu luyến giữa các thành viên trong ban nhạc trống. Anh cảm thấy hình như là mình là tìm kiếm một bóng dáng nào đó trong đám học sinh kia, cho dù chính anh cũng không biết đó là ai.

Hứa Nhất Đình cứ đứng ngẩn người giữa đường, bỗng nhiên vai trái có cái gì đó đập vào khiến anh loạng choạng về phía trước vài bước rồi mới đứng dậy. Sau đó nhìn lại, phát hiện một cô gái ngã xuống đất.

Cô mặc trang phục biểu diễn giống như đám học sinh vừa rồi, chỉ là nút áo chưa cài hết, nơ cũng rơi xuống đất, thoạt nhìn có chút chật vật. Nhưng hai tay cô lại gắt gao che giấu trống nhỏ trong ngực, tay phải nắm chặt hai cây gậy trống, bộ dáng sợ trống rơi xuống.

Hứa Nhất Đình theo bản năng muốn đưa tay kéo cô một dậy, nhưng tay mới vươn tới một nửa, đối phương đã tự mình từ trên mặt đất đứng lên, liên tục nói xin lỗi với anh: “Xin lỗi xin lỗi, tôi đi vội vàng, thật sự rất xin lỗi. ”

Nói xong, không đợi Hứa Nhất Đình trả lời, cô liền vỗ chút bụi bặm trên làn váy rồi chạy đi.

Không biết vì gì, Hứa Nhất Đình cảm thấy không thể để cô rời đi nư vậy, vì thế khi cô đi ngang qua bên cạnh mình, ma xui quỷ khiến thế nào anh lại đưa tay giữ chặt cổ tay trái của cô. Bước chân của cô gái dừng lại, quay đầu nghi ngờ nhìn anh : “Bạn học, bạn có chuyện gì sao ?”

Giọng nói của cô nhẹ nhàng mềm mại như xúc cảm lúc chạm vào cổ tay cô vậy, làm cho Hứa Nhất Đình có chút ngứa ngáy. Một tay anh kéo cổ tay cô gái, miệng há hốc, không biết nên nói cái gì.

“A, chiếc nơ của tôi!” Cô gái bỗng nhiên lộ ra một biểu tình như bừng tỉnh đại ngộ, hai mắt mở to nhìn thứ trong tay Hứa Nhất Đình. Ánh mắt kia đáng yêu đến mức khiến Hứa Nhất Đình hoảng hốt một hồi lâu, anh còn không biết mình đã buông cổ tay cô gái ra.

Cô gái dùng tay trái nắm lấy chiếc nơ trong tay Hứa Nhất Đình nhét vào túi áo khoác, gật đầu với anh rồi xoay người tiếp tục đuổi theo thành viên ban nhạc trống phía trước. Nhưng còn chưa chạy được vài bước, cô đột nhiên dừng lại xoay người, hướng về phía Hứa Nhất Đình còn đang sững sờ phất phất tay, nụ cười tỏa nắng:

Bình luận

Để lại bình luận