Chương 38

Anh yêu cô ấy rất nhiều.

Ngay từ đầu, Hứa Nhất Đình cho rằng đây chẳng qua chỉ là một giấc mơ hão huyền, là ảo tưởng do mình tưởng tượng ra. Nhưng cảm giác trong mơ chân thật như thế, những hình ảnh thoáng qua kia quen thuộc đến nỗi khiến anh cảm thấy giống như trái tim bị đào hết ra, luôn trống rỗng thiếu thốn cái gì đó.

Chuyện này thật vớ vẩn. Hứa Nhất Đình nghĩ đến điều đó, nhưng trong lòng càng ngày càng chắc chắn: anh đã quên một người nào đó.

Một người mà anh yêu thương.

Hứa Nhất Đình bắt đầu cố gắng tìm kiếm dấu vết về sự tồn tại của cô gái trong thực tế,nhưng không tìm thấy gì cả. Trong khuôn viên trường, thư viện, góc đường, anh đi khắp mọi địa điểm đã xuất hiện trong mơ, cố gắng tìm kiếm, nhưng mọi người xung quanh đều nói với anh rằng những giấc mơ tưởng thật như hồi ức chỉ là tưởng tượng. người sẽ gọi anh là A Nhất nép mình trong vòng tay anh chưa bao giờ tồn tại.

Anh không biết tên của cô gái, dáng vẻ của cô ấy. Bất kể anh tới gần như thế nào, trên mặt cô gái trong mơ vĩnh viễn cách một tầng sương mù, anh thấy rõ mỗi một ánh mắt, mỗi một nụ cười của cô, nhưng dù thế nào đi nữa, anh cũng không thể ghép được ngoại hình của cô. Mỗi một lần Hứa Nhất Đình ở trong mơ cảm thấy như anh sắp nhớ tới cái gì đó, anh lại tỉnh dậy ngay trong khoảnh khắc cuối cùng, như thể có một thế lực nào đó ngăn cản anh tiếp tục theo đuổi.

Bỏ cuộc? Không, Hứa Nhất Đình không cam lòng. Đáy lòng loáng thoáng có một âm thanh nói cho anh biết, tuyệt đối không thể buông tay, nhất định phải nhớ tới. Nhưng… Anh phải làm gì?

Hứa Nhất Đình từ dưới cổ áo rút ra một sợi dây màu đỏ, một mảnh ngọc trắng mịn được buộc vào sợi dây. Anh cởi nút thắt, rồi đặt cả miếng ngọc vào lòng bàn tay và xem xét cẩn thận.

Một năm trước, Hứa Nhất Đình phát hiện trên người mình xuất hiện một dây chuyền bạch ngọc, hơn nữa xem xét tình huống thì có vẻ anh đã đeo đã nó từ lâu, nhưng mà làm thế nào anh cũng không nhớ ra lai lịch của nó, giống như tất cả ký ức liên quan đến nó đều bị xóa đi. Cũng bắt đầu từ lúc đó, Hứa Nhất Đình bắt đầu mơ thấy cô gái bí ẩn, điều này làm cho anh không thể không hoài nghi, dây chuyền bạch ngọc cùng cô gái này, hoặc là nói đoạn ký ức biến mất kia của anh có liên hệ gì với nhau.

Bên ngoài trời dần trở nên sáng sủa hơn, ánh ban mai yếu ớt tràn vào phòng qua rèm cửa. Hứa Nhất Đình đã tỉnh từ lâu, bật điện thoại di động ở đầu giường lên, liếc mắt nhìn ngày tháng trên màn hình.

Ngày 14 tháng 2.

Trong cả năm.

Dây chuyền Bạch Ngọc không hiểu sao xuất hiện, cô gái bí ẩn không tồn tại, giấc mơ thật giả khó phân biệt… Tất cả mọi thứ bắt đầu với một bữa tiệc sinh viên vào ngày Valentine một năm trước đây.

Mà một năm sau trong hôm này, Hứa Nhất Đình muốn đem tất cả mọi thứ của năm ngoái tái hiện lại.

Anh đã tổ chức một cuộc họp sinh viên giống hệt năm ngoái: cùng một thành viên tham gia, cùng một phòng KTV, thậm chí thời gian hẹn cũng không kém phần so với trước đây. Anh hy vọng sẽ tìm thấy một số manh mối để nhớ lại những gì anh đã quên.

Thời gian chớp mắt đã đến buổi tối. Hứa Nhất Đình bước vào hộp đêm cùng thời điểm với năm ngoái. Đúng như anh dự đoán, trong này đã có rất nhiều tiếng ồn, có người vây quanh quầy bar, có người vội vàng đoạt micro, thời gian một năm không làm cho đám bạn học cũ này thay đổi quá nhiều, mọi người vẫn chơi điên cuồng như năm ngoái.

Hứa Nhất Đình nhìn quanh một vòng vẫn không gợi lên hồi ức đặc biệt gì, vì thế có chút thất vọng ngồi vào trong góc uống rượu.

Quả nhiên là nhớ không ra sao… Anh chán nản nghĩ, chẳng lẽ tất cả thật sự chỉ là một giấc mơ?

Ngay khi Hứa Nhất Đình định từ bỏ sự kiên trì suốt một năm qua, bỗng nhiên nghe được tiếng nhạc ồn ào loáng thoáng có thêm một thanh âm: “… Uống rất vui… Ha… Đều đến uống điên rồi…”

Bình luận

Để lại bình luận