Chương 107

Long Nhã nhìn Hổ Phách ngẩn người, thở dài, từ sau khi gặp được nàng, dường như đã dùng hết toàn bộ số lần thở dài trong hai mươi năm, còn cộng thêm trong tương lai không ít. Ai kêu chính mình thích chứ? Thích như vậy hội giày vò một tiểu cô nương, lại phát hiện được quá muộn, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.

Cầm chăn kéo xuống, lộ ra khuôn mặt ửng đỏ của cô gái nhỏ giấu dưới chăn, mắt nhắm chặt, lông mi hơi hơi run rẩy, anh nhẹ nhàng hạ xuống nụ hôn tỉ mĩ trên mặt cô, mang theo tất cả tình yêu cùng ôn nhu đời này của Việt Tiền Long Nhã.

“Chị, em vào nha, chị vui lên…” bị kích động chạy thẳng lên lầu, đẩy ra cửa phòng chị, Lục Xuyên Thấu đứng ở cửa, con mắt cũng không chuyển đổi.

Nam nhân, chỉ mặc quần, nửa người trên để trần, chăn hỗn độn, ở dưới là chị mình, có thể thấy chân chị vươn ra theo góc chăn.

Long Nhã cũng ngây ngẩn cả người, bất quá sau vài giây liền lập tức phản ứng, kéo chăn che Hổ Phách thật kín, cả đầu cũng nhét vào trong chăn.

“Chị.. chị… anh… hai người…” Thấu nói lắp bắp, máu toàn thân máu đều dồn trên mặt, hậu tri hậu giác vội vàng xoay người, “Em không thấy gì cả!” Nghiêng nghiêng ngã ngã ôm ngực chạy xuống lầu.

Quá kích thích nha! Ôi trái tim! Đè xuống trái tim đang nhảy bùm bùm, tuy biết tỷ tỷ có bạn trai, nhưng thấy một màn này vẫn quá kích thích người nha! Chị ơi, chị vẫn còn con thỏ nhỏ nha, đã bị sói ăn rồi.

“Hình như em nghe thấy giọng của Thấu…” Hổ Phách mơ mơ màng màng chui ra từ trong chăn.

“Thấu? Là tên em trai em sao? Hắn đã đi xuống rồi.” Long Nhã cười đến không có ý tốt

“… … A a a a! ! ! ! Việt Tiền Long Nhã anh cút ngay cho tôi!” Hổ Phách vùng vẫy thân thể đau đớn chua xót, ngồi dậy cầm cái gối hung hăng quăng hướng Long Nhã.

“Đừng tức giận, anh cũng không phải là người không thể gặp ai, mặt đẹp trai như vậy.” Long Nhã tiếp được cái gối bay tới, cầm ở trong tay lắc lắc, “Dù sao sớm muộn gì cũng cần phải gặp nha.”

“Anh cút ra ngoài cho tôi!” Hổ Phách chưa hết giận cầm lấy gấu bông đầu giường ném tới, bay thẳng tới khuôn mặt Long Nhã, lại bị hắn một tay tiếp được.

“được, được rồi, anh đi xuống cùng em trai xây dựng cảm tình trước nha.” Long Nhã ném cái gối cùng gấu bông trở lại trên giường Hổ Phách.

“Anh quay lại cho tôi!” Hổ Phách chán nản, ai là em trai anh chứ? !

“Thật khó hầu hạ nha, cuối cùng là muốn anh ra ngoài, hay là quay lại đây?” Long Nhã vịn cánh cửa, bày ra dáng vẻ hao tổn tâm trí.

Khi Hổ Phách cùng Long Nhã xuống lầu, Thấu đã uống sạch ba bình nước trái cây, đang mở bình thứ tư.

“Lại uống nhiều nước trái cây, bị mẹ biết sẽ trách móc em thôi.” Hổ Phách vỗ đầu em trai.

“Chị, chị sẽ không nói chứ?” Thấu cười nháy mắt, “Tựa như em cũng sẽ không nói. Đây là bạn trai của chị tại đại học Nhật Bản ngành luật sao?”

Long Nhã nghe vậy nhíu mày, trong tay thưởng thức trái quýt không biết lấy ra từ đâu, đại học Nhật Bản ngành luật? Lại là tên nào nữa.

Cùng người lái xe đưa Hổ Phách trở về buổi sáng tuyệt đối không phải một, nếu là trong nhà đã biết, thì sẽ chờ đến khi mẹ Hổ Phách đi làm mới đưa Hổ Phách về nhà, hoàn toàn có thể trực tiếp đưa người vào trong nhà.

Tới cùng đã trêu chọc bao nhiêu người đây? Hổ Phách.

Hổ Phách đau đầu nhớ tới Bình Đẳng Viện Phượng Hoàng đã từng tới nhà, tên gia hỏa kia tự xưng là bạn trai mình, may mà Thấu chỉ nghe mẹ nói, không có thấy người. Lại đưa mắt nhìn Long Nhã, vẫn là lười biếng, khóe miệng mỉm cười, phát hiện mình nhìn, hắn cũng quay lại.

“Con nít thì biết cái gì, đi đi đi, muốn ăn gì thì tự mình đi mua, cho em tiền.” Hổ Phách lấy tiền trong ví đưa cho Thấu, đẩy hắn không tình nguyện ra ngoài.

Nhìn thấu biến mất trong chỗ quẹo, Hổ Phách vội vàng kéo Long Nhã trên sofa.

“Long Nhã, anh đi trước đi…” Nhưng chỉ là bất động, vốn khí lực nam nữ khác biệt lớn, Hổ Phách lại toàn thân vô lực, Long Nhã không muốn, cô làm sao có thể kéo được anh, lại bị Long Nhã túm cổ tay kéo đến trong lồng ngực mình.

” Đại học Nhật Bản ngành luật? Người nào?” Vẫn cười như cũ, nhưng là nụ cười mang theo khí tức nguy hiểm, “Em tới cùng có bao nhiêu nam nhân tôi không biết? Hả?”

“Để ý sao? Để ý thì cùng em tách ra nha.” Hổ Phách ngồi ở trên đùi Long Nhã, vươn tay mò mặt hắn “Để ý sao? Long Nhã.”

“Làm sao có thể không để ý? !” Long Nhã nắm tay Hổ Phách, “Ngay cả trong nhà đều đã gặp qua rồi? Người nào có bản lĩnh vậy, anh thật muốn gặp mặt.”

“Sẽ nhìn thấy, hiện tại anh đi trước đi?” Lưu lại nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước trên môi Long Nhã, “Cầu anh đó Long Nhã.” Dùng giọng nói mềm mại khẩn cầu, Hổ Phách biết giọng điệu như vậy rất khó bị cự tuyệt.

Nàng từ trên người Long Nhã đứng lên, lại bắt đầu kéo Long Nhã, Long Nhã cũng thuận thế đứng lên, đi theo cô tới cửa.

Bình luận

Để lại bình luận