Chương 108

“Anh sẽ đi xem cái người tên Y Tuyết kia, là ở Băng Đế đi?” Long Nhã vịn cửa, “Cái khác không nói trước, không được không tiếp điện thoại của anh nữa.”

“Biết rồi biết rồi, anh đi mau…” Hổ Phách mở cửa, cả người sửng sốt.

Sau cửa, Long Nhã bước ra, ý cười nơi khóe miệng càng rõ ràng.

“A, vợ bé nhỏ, buổi sáng tốt lành.”

Đứng ở cửa, hiển nhiên là Việt Tiền Long Mã đội mũ lưỡi trai, lưng đeo túi tennis, ánh mắt sắc bén bình tĩnh nhìn Hổ Phách cùng Long Nhã, thâm sâu ẩn chứa sóng ngầm mãnh liệt.

“Long Mã… Sao em lại tới đây…” Hổ phách ấp úng nói, trong đầu oanh một tiếng giống như nổ tung, Long nhã ở sau lưng lại vẫn chỉ sợ thiên hạ không loạn đem đầu mình tới, đặt cằm trên vai cô, nghiêng đầu cười nhìn em trai mình đang đứng ở bên ngoài.

“chị à, hôm nay có thể đi xem một trận tenis của em không?” Long Mã không có chút rảnh rỗi nào mà đặt lực chú ý tới Long nhã, sự việc là như này? Cậu tối hôm qua một đêm không ngủ, Long Nhã lại một đêm không có trở về, cho nên đối với tình cảnh ở trước mắt cái này cậu đều đã có chuẩn bị tâm lý rồi.

“Có khả năng là không được đâu vợ bé nhỏ à, Hổ Phách đã mệt mỏi cả đêm rồi mà, “ Long Nhã cười đến phóng đãng, bàn tay ái muội ở trong áo của Hổ Phách mà làm loạn, vuốt ve những loang lổ điểm điểm vết tích, “Bây giờ em nên ở nhà nghỉ ngơi thì tốt hơn.”

Hổ Phách xấu hổ giận dữ đem bàn tay không an phận của Long Nhã tránh ra, ánh mắt không dám nhìn tới Long Mã, trong lòng bất ổn, bộ dạng không biết nên nói gì với Long Mã mới phải:“Long Mã, chị…”

“Không sao hết, “ Tay Long Mã bỏ vào trong túi quần, vẫn là một bộ khảng khái, không thể nhìn ra cảm xúc, cậu dơ tay kéo áp vành nón xuống thấp, “Nếu như vậy thì chị cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, buổi sáng ngày mai em tới đón chị cùng đến trường học, có thể chứ?”

“Được, Long Mã, chị…” Hổ Phách mở miệng muốn nói lại không ra lời, hàng lông đẹp gắt gao nhăn lại, trong mắt là bối rối cùng thống khổ.

Vốn định xoay người đi ngay, Long Mã nhìn thấy bộ dạng này của cô, thở dài, bước lên hai bước kéo Hổ Phách vào lòng mà gắt gao ôm lấy, thuận thế đấy bả vai, hung hăng đưa Long Nhã tránh xa cô ra.

“Không cần khó xử, chị à. Bất luận phát sinh chuyện gì, chỉ cần chị đi theo trái tim mình là được, không cần khổ sở, cái khác em sẽ thay chị giải quyết thật tốt, không cần cảm thấy có lỗi, cũng không cần bởi vì em mà day dứt. Em thích chị, không bận tâm chị sẽ biến thành bộ dáng gì, em sẽ vẫn thích chị.” Nghiêng mặt, tại khoea môi của Hổ Phách in xuống một nụ hôn.

“Long Mã…” Hổ Phách chỉ cảm thấy cái mũi lên men, nước mắt không nghe lời liền chảy ra, nhẹ nhàng rơi vào khuôn mặt của cả hai người, tựa như hai người đang cùng nhau khóc vậy.

“Em đã nói không cần khổ sở rồi mà, chị!” Long Mã trên mặt cũng vương nước mắt, lại nhếch miệng nở nụ cười, dùng ngón cái thay hổ phách lau lệ trên mặt, “Nghỉ ngơi cho thật tốt đi, chờ sáng mai em tới đón chị, em đi trước luyện bóng, chị đừng khóc nữa nha.”

Long Mã càng nói càng ép Hổ Phách vào trong ngực vỗ vỗ mái tóc cô, lúc này Hổ phách mới phát hiện, cậu thiếu niên này so với chính mình nhỏ hơn ba tuổi, kỳ thật so với trong tưởng tượng của mình càng tin cậy, cậu có vòm ngực ấm áp, bả vai rộng lớn, cánh tay chắc khoẻ, và là một người chân ái trong lòng của cô.

Long Mã đem Hổ Phách đẩy vào trong nhà, “chị cũng muốn nghỉ ngơi cho thật tốt mà đúng không, không nên suy nghĩ bậy bạ, em đi trước.” Đi ra vài bước, lại quay đầu nhìn về hướng cũ nhìn Hổ Phách vẫy tay chào tạm biệt.

“Aizz, xem ra anh không thể chỉ coi Long Mã như một đối thủ ở trên sân tenis nữa, mà phải là đối thủ cực mạnh mới đúng, “ Long Nhã vòng hai tay trước ngực dựa bên cạnh cửa, không thể nhìn ra được một luồng cảm giác vừa mới trào dâng trong lòng anh đối vừa mới trước mặt là gì, “Bất quá cậu ấy nói rất đúng, Hổ Phách cô ấy chỉ cần nghỉ ngơi cho thất tốt, những chuyện khác, cứ để đàn ông bọn anh tự giải quyết cũng sẽ ổn thoả thôi. Anh cũng đi trước đây, có chút việc cần phải làm.”

Nói xong anh cúi cuống hôn trên má Hổ Phách một cái, sau đó bỏ tay vào túi quần rời đi.

Hổ Phách nhìn bóng lưng tiêu sái khuất dần của Long Nhã đi mất mới đóng cửa lại, trở lại phòng khách cả người tê liệt ngã xuống ở trên ghế sofa. Tuy nhiên chuyện này xảy ra cũbg đã trong dự đoán của cô, bởi vì sớm hay muộn thì nó nhất định cũng sẽ phát sinh, đúng là chuyện ập lên đầu, Hổ Phách ảo não không biết nên làm thế nào mới phải.

Cô chỉ đơn giản là một nữ phụ muốn giúp mình tự tiến lên, nhưng cô cũng chỉ là một cô gái bình thường, không có khả năng tính toán – không biết sử dụng âm mưu hay chiến lược, đến lúc sự tình đã bắt đầu không khống chế được, cũng chỉ có thể giương mắt nhìn mà thôi, không hề có biện pháp nào.

Bình luận

Để lại bình luận