Chương 123

“Tư Quân Hạo, nói đi, điều kiện của anh là gì? Chúng ta hy vọng anh có thể đừng can thiệp chuyện này.”

Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm vừa ngồi xuống, Phượng Dạ Hoàng liền đi thẳng vào vấn đề.

Tư Quân Hạo tấm tắc lắc đầu, vẻ mặt không đồng ý,“Hoàng thiếu chủ nói chuyện quá trực tiếp, tôi cũng ko muốn nói điều kiện gì, lần đầu tiên chính diện gặp, anh không biết là chúng ta nên chậm rãi nói chuyện sao? Dù sao thời gian cũng đủ.”

Phượng Dạ Hoàng lạnh lùng khẽ hừ, cười nhạt,“Từ lúc anh cùng Lục Nhã liên thủ, anh không phải sớm đã có ý định thu lợi sao?”

“Đừng nói với hắn nhiều như vậy.” Phượng Dạ Diễm chen vào nói, mặt lạnh nhìn Tư Quân Hạo,“Người tôi mang đã tới, như thế nào thương lượng anh nói xem.”

“A? Người nào?” Tư Quân Hạo khiêu mi hỏi lại.

“Tôi không biết nguyên lai đương gia phía sau ‘Minh’ thích giả ngu.” Phượng Dạ Diễm hí mắt châm chọc, lấy điện thoại trong túi áo ra nhấn một cái khóa.

Một lát, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, Mị Phong Mị Ảnh đẩy cửa vào, giữ lấy một cái tuyệt mỹ thiếu nữ đi theo.

Tư Quân Hạo ngoài dự đoán mọi người tao nhã vui vẻ cười,“Không sai, không sai, có thể tại địa bàn của tôi cướp người, quả nhiên là không thể khinh thường, thuộc hạ của các người tối hôm qua đã hành động! Không ngờ rằng các người nhanh như vậy tìm tới cửa, là sơ suất của tôi!”

“Phải không?” Phượng Dạ Hoàng mỉm cười cười,“Chúng ta vốn đang muốn cảm tạ anh cung cấp manh mối, nếu không phải người của anh cố ý tại hiện trường lưu lại tín vật, chúng ta cũng sẽ không khinh địch như vậy tra được, nguyên lai là chúng ta đã đoán sai?”

Tư Quân Hạo cười khẽ lên tiếng, chậm rãi lắc đầu,“Không, các người không có đoán sai, thật sự tôi là có ý dụ các người cắn câu, cộng thêm hai người các người ở bên đây và mười mấy người bên ngoài, các người là cuồng vọng ? Hay là không biết? Tại địa bàn của tôi, các người không sợ có đến mà không có về sao?”

“Chúng tôi tin tưởng anh sẽ không làm gì, huống chi người của anh còn đang trong tay chúng tôi, không phải sao?”

Phượng Dạ Hoàng chỉ chỉ vào thiếu nữ.

“Tôi đánh giá cao các anh nhưng đáng tiếc a đáng tiếc……..” Tư Quân Hạo vẻ mặt tiếc hận,“Các anh nhìn rõ ràng người phụ nữ kia đi.” Hắn chỉ chỉ.

Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm đồng thời nhìn sang.

Tuyệt mỹ thiếu nữ kia chậm rãi giơ tay hướng một bên mặt kéo xuống, chậm rãi kéo xuống một tấm da mỏng, sau khi kéo xuống, nàng kia ngoại trừ một bên khuôn mặt không thay đổi còn lại là một nửa khuôn mặt hoàn toàn bất đồng.

Cửa ra vào đi tới một thiểu nữ tuyệt mỹ giống như người kia, nàng giữ im lặng đi đến bên Tư Quân Hạo, bị hắn một tay ôm vào trong ngực.

Phượng Dạ Hoàng hiểu rõ gật đầu,“Trong tổ chức các người thật đúng là ngọa hổ tàng long a, chẳng những có lâu nhẫn thuật, còn có thuật dịch dung, đã xem thường các người. Như vậy, kế tiếp, nói điều kiện của anh đi?”

Tư Quân Hạo cười một tiếng,“Yên tâm, tôi chỉ là muốn cùng các anh làm giao dịch. Ám diễm môn khống chế quá nhiều việc làm ăn, tôi cần Bắc Mĩ, Tây Âu, Nam Phi cùng với Trung Đông nắm một phần năm giao dịch.” Tại thế giới bị Phượng gia thâu tóm, nếu như không có một chút của riêng mình như vậy rất khó sinh tồn.

Quyền thế, đối một người đàn ông, nhất là một người đàn ông có dã tâm mà nói là cực kỳ có tính khiêu chiến. Cảm giác thỏa mãn thường thường sinh ra trong quá trình trở nên cường thế.

“Anh không biết là anh quá tham lam sao?” Phượng Dạ Diễm như nghe xong một truyện cười loại phác thảo môi mỉa mai,“Dựa vào cái gì anh cho rằng chúng ta hội đáp ứng?”

“Loại tình huống này, các anh cho rằng còn có bao nhiêu phần thắng? Tôi mặc dù sẽ không động các anh, nhưng là người phụ nữ của anh hiện tại ngàn cân treo sợi tóc. Anh cảm thấy là các anh cứu cô ấy nhanh hơn hay là chúng ta hủy cô ấy nhanh hơn?”

“Anh ngay từ đầu cũng chỉ đem Lục Nhã làm quân cờ ?” Phượng Dạ Hoàng ánh mắt thẳng tắp nhìn Tư Quân Hạo,“Cô gái đáng thương, tôi đoán Lục thị xí nghiệp cùng Thanh Long thế lực đã bị anh lấy đi?”

Tư Quân Hạo nhún nhún vai,“Dù sao bọn họ sớm muộn cũng sẽ bị các người truy sát, còn không bằng để cho tôi chiếm lợi nhuận một ít, dù sao đối kháng với các người chỉ có con đường chết.”

“Tôi cũng chỉ có thể nói đáng tiếc, nếu như không phải đối thủ, chúng ta có lẽ sẽ là bạn rất tốt.” Hiện tại đổi thành Phượng Dạ Diễm vẻ mặt tiếc hận.

Tư Quân Hạo nhíu mày, bắt đầu suy tư lời nói của hắn.

Trong nháy mắt……….

“Thả tôi ra! Thả tôi ra!” Tiếng trẻ con non nớt càng ngày càng gần.

Cửa ra vào xuất hiện một người đàn ông áo đen, trong lòng ngực của hắn là một bé trai không ngừng giãy dụa.

“Tiểu Liệt!”

Tuyệt mỹ thiếu nữ kinh hô, Tư Quân Hạo sắc mặt chìm xuống.

“Mẹ………” Tư Duật Liệt trông thấy thiếu nữ, hưng phấn hướng nàng vươn tay, thoáng nhìn đến người đàn ông chế trụ mình, hắn lại nhe răng trợn mắt đánh,“Thả tôi ra, thả tôi ra a!”

Bình luận

Để lại bình luận