Chương 125

“Vậy cô muốn chúng tôi làm như thế nào mới bằng lòng thả cô ấy?” Phượng Dạ Hoàng lạnh lùng ngưng mắt nhìn nàng.

Lục Nhã lấy bên cạnh hai phần hiệp nghị cùng một cây bút ném qua,“Hứa Phượng thị tập đoàn cùng Ám Diễm môn từ nay về sau thuộc sở hữu Thanh Long hội.”

Phượng Dạ Hoàng đem hai tờ giấy nhặt lên đưa Phượng Dạ Diễm một tờ, tùy ý lật vài tờ, liền trước vung bút ký tên.

“Tôi cũng không muốn làm như vậy, là các anh bức tôi.” Lục Nhã nhìn xem bọn họ ký tên, vẻ mặt bi thương thần sắc,“Tôi dù sao cũng yêu các anh, cho dù là nằm mơ, tôi đều muốn trở thành Phượng gia nữ chủ nhân, đáng tiếc đều bị Tô Mộ Thu đoạt đi , ngay từ đầu mục tiêu của tôi chỉ có Tô Mộ Thu, nếu như các anh có thể mở một mắt nhắm một mắt tùy ý tôi mang cô ta đi thì tốt rồi . Nhưng là các anh hết lần này tới lần khác cùng với tôi đối đầu vậy đừng trách tôi không khách khí .”

Một mực đều là Lục Nhã một người tự nói, Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm giống như xem kịch lạnh lùng bàng quan, trong mắt chứa vài phần khinh thị.

Phượng Dạ Hoàng đem hai tờ giấy ném dưới chân Lục Nhã,“Đã ký, có thể đem người cho chúng tôi chưa?”

“Ha ha…………” Lục Nhã cười khẽ, lắc đầu, vẻ mặt vô cùng đau đớn,“Chẳng lẽ tình yêu thật làm cho các anh thay đổi sao? Các anh thực đơn thuần cho rằng chỉ cần ký hiệp nghị tôi sẽ buông tha cô ta sao? Các anh nghĩ tôi là cái gì? Các anh cho rằng đến đây tôi còn sẽ cho các người trở về sao? Đừng choáng váng!” Nàng cười nhạo,“Ngay từ đầu tôi đã quyết định ko thả các người, không có quyền thế, các người cái gì cũng không được, dứt khoát chết đi, đỡ phải sống uất ức.” Nàng híp mắt, bắn ra ra ác độc quang mang, bỗng nhiên vừa cười ,“Có lẽ, các anh quỳ xuống van cầu tôi, tôi sẽ tha các anh một con đường sống.”

Tô Mộ Thu cả kinh, không thể tin trừng lớn mắt.

Loại chuyện này…………

Nàng thật sự không cách nào tưởng tượng một màn kia, tôn quý kiêu căng như bọn họ vì nàng mà mất tôn nghiêm.

Lục Nhã hừ lạnh,“Không chịu sao? Các anh có thể vì cô ta vứt bỏ quyền thế, chính là, tại tôn nghiêm các anh đối với cô ta yêu bất quá cũng như thế.”

Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm mặt không biểu tình, làm cho người ta đoán không ra bọn họ chân thật nghĩ gì.

“Đợi một chút……..” Một bên trầm mặc Ngân Hồ cuối cùng mở miệng.

Thành công hấp dẫn mọi người chú ý, hắn chậm rãi đứng lên, một tay kéo Tô Mộ Thu ôm vào trong ngực, hai tay đặt tại trên lưng nàng,“Kỳ thật, tôi cho rằng, đối Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm càng thêm tàn nhẫn là tại trước mặt bọn họ nhục nhã người mà bọn họ yêu nhất, không phải sao?”

Dứt lời, hắn một đôi mắt hoa đào mị hoặc nhân tâm nhìn Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm, tràn ngập khiêu khích ý tứ. Tay thân mật ở eo Tô Mộ Thu trượt, hắn vùi đầu vào cổ của nàng nhẹ ngửi, thấp lẩm bẩm,“Có để ý tới quần áo không? Là tôi tự mình thay cho cô ấy.”

Quả nhiên, Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm vốn là nguội lạnh bộ mặt liền trở nên khó coi.

Lần trên Ám đảo là nỗi nhục cả đời của hắn, nếu như không phải chết tiệt…cái gì laser hồng ngoại, nếu như không phải bọn họ hạ lệnh canh giữ nghiêm ngặt, hắn vốn có thể trộm lệnh bài thoải mái ra đảo, kết quả còn bị trêu đùa một hồi.

Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm sắc mặt trầm xuống.

Trong nháy mắt.

Lầu hai sân huấn luyện không hề báo động trước có vô số người mặc đồ đen xuất hiện, thân hình nhanh nhẹn lặng yên không một tiếng động xuất hiện. Chờ Lục Nhã, Cổ Xây Hùng cùng với tay sai của hắn ý thức được khác thường ngẩng đầu nhìn lên thì trên lầu một vài người áo đen đã mau lẹ giữ lại cò súng, viên đạn không tiếng động tinh chuẩn bắn về phía những tên còn chưa kịp phản ứng, trong chốc lát, những kẻ nguyên bản đứng thành một vòng tròn đều ngã xuống, hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, tiếng hô còn nghẹn ngay cổ họng thì hơi thở đã tắt.

Đây là điểm lợi hại của Ám Diễm môn.

Trong lúc nhất thời, sân huấn luyện tràn ngập mùi máu tanh.

“Làm sao có thể!? Làm sao có thể…………”

Lục Nhã vẻ mặt kinh hãi cùng không thể tin, mắt hạnh trừng lớn, nàng một bên lắc đầu một bên thì thào niệm.

Toàn bộ người, vẻn vẹn chỉ mấy giây đã gục xuống, không có bất luận điềm báo gì liền phòng ngự cùng cơ hội phản kích đều không có, đã không tiếng động chấm dứt.

Cổ Xây Hùng phản ứng đầu tiên, động tác nhanh chóng từ bên eo lấy ra một khẩu súng ngắn, Phượng Dạ Diễm tốc độ nhanh hơn, lấn người lên trước, giựt lấy khẩu súng trong tay hắn lại hung hăng đưa chân ném qua vai làm hắn ngã trên mặt đất.

Tự nhận là mình đã trải qua sóng to gió lớn, được chứng kiến hắc đạo tinh phong huyết vũ Cổ Xây Hùng đến bây giờ mới hiểu được chính mình có bao nhiêu ngu xuẩn, hắn sợ hãi đến toàn thân run rẩy, đồng tử không ngừng co rút lại, bất chấp toàn thân đau đớn, hắn đứng lên quỳ trên mặt đất,“Van cầu các người! Tha tôi! Tha tôi! Tôi tôi……. Tha tôi!…..” Hắn nói không nên lời, chỉ biết không ngừng lặp lại ba chữ.

Bình luận

Để lại bình luận