Chương 110

“Không nói chuyện này nữa, ngoan ngoãn ngủ đi, anh sẽ đưa em đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe một chút, sẵn tiện đưa bà nội về nhà luôn.” Tần Hạo Nam đã đoán trước được cô muốn nói cái gì, ôm cô vào lòng, để cô nghỉ ngơi thật tốt.

Chắc chắn cô đã rất sợ hãi, một cô bé bình thường còn sợ anh lớn tiếng, nhất định sẽ sợ hãi khi gặp phải loại chuyện bẩn thỉu và kinh tởm thế kia.

Trần Vân quả thật bị dọa chết khiếp. Giờ thoáng bình tĩnh lại, cả người cô mềm nhũn ra, thần kinh căng thẳng cũng thả lỏng, nhanh chóng ngủ say trong lòng anh

Cũng may, sau khi kiểm tra ở bệnh viện, ngoài vết bầm trên cổ tay ra, những nơi khác đều không bị thương. Chỉ là sợ hãi hơi quá độ, cần ở nhà tịnh dưỡng.

Việc đánh giá sức khỏe của bà nội đã hoàn tất, còn cần phải điều chỉnh chút mới có thể làm phẫu thuật, nên cũng đón về nhà luôn.

“Em muốn đi tắm…” – Lần đầu Trần Vân đề ra yêu cầu với Tần Hạo Nam.

Tần Hạo Nam lập tức đáp lời: “Được. Anh đi mở nước vào bồn tắm cho em. Em ngâm mình để giải tỏa mệt mỏi.”

Trần Vân khẽ gật đầu.

Nước đã nhanh chóng được chuẩn bị xong. Trần Vân ngồi trong bồn tắm, cảm nhận cảm giác nước nhấn chìm cơ thể mình.

Hôm nay thật sự làm cô sợ chết khiếp. Cô chưa từng nghĩ rằng chị họ lại hận mình đến như vậy.

Đến mức lại tìm nhiều gã đàn ông như thế để làm nhục cô.

Gã đàn ông đó… Gã đàn ông đó… Cô chỉ cần nghĩ đến việc gã đàn ông đó sờ ngực mình, còn sờ cả tiểu huyệt của mình, cô chỉ cảm thấy ghê tởm. Hắn ta còn lấy côn thịt cọ lên người cô…

Trần Vân vùi người vào giữa hai chân, khóc nấc trong thầm lặng.

Tần Hạo Nam đợi suốt ở bên ngoài, nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của cô, lập tức cảm thấy không ổn, vội vã mở cửa đi vào.

Trần Vân ngẩng đầu, quả nhiên hai mắt đã sưng đỏ. Anh nhìn mà xót không thôi, vội cầm khăn tắm quấn quanh người cô, bế cô về lại phòng: “Không tắm nữa. Em vẫn nên ngủ một giấc. Không sao đâu, đã qua cả rồi. Ngủ một giấc là ổn thôi.”

“Đừng đi…” – Trần Vân kéo mép áo anh, mặt đầy vẻ không nỡ: “Anh đừng đi có được không? Ở bên em đi, em sợ…”

“Đừng sợ, có chồng đây.”

Trần Vân khóc òa, Tần Hạo càng xót xa hơn. Người phụ nữ của anh mà anh lại không bảo vệ tốt được, khiến cô khiếp sợ đến như vậy.

Anh thật đáng chết.

“Vân Vân đừng sợ. Sau này sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như vậy nữa đâu. Chồng đảm bảo. Nào, ôm chồng nào, chồng ở ngay bên cạnh em đây. Sau nãy sẽ không có ai dám bắt nạt Vân Vân nữa đâu.” – Tần Hạo Nam dùng hết những từ ngữ dịu dàng có thể nghĩ đến trong đời để dỗ cô.

Sau cùng, anh ôm lấy Trần Vân nằm lên giường, dỗ cô ngủ trong tiếng ru khe khẽ.

Từ sau khi xảy ra sự việc của Trần Mỹ Lệ, tâm tư của Tần Hạo Nam càng dồn vào Trần Vân nhiều hơn, cũng càng nôn nóng muốn kết hôn với cô, cho cô danh phận và mặt mũi.

Hôn lễ của họ được định ở đảo Bali. Tần Hạo Nam vung cả khoản lớn, bao hết khách sạn trong suốt một tuần để chuẩn bị cho hôn lễ.

Anh phải cho Vân Vân một hôn lễ tốt nhất, đẹp nhất.

Hôn lễ ấy quả thật tráng lệ. Từ đấy về sau, trong giới thương trường truyền tai nhau rằng, Tần Hạo Nam không những lãng tử quay đầu, mà còn quỳ phục dưới váy của vợ anh, cưng chiều đến mức vô lý.

Họ đã có con trong tuần trăng mặt. Khi biết tin Vân Vân có thai, Tần Hạo Nam đang bàn một dự án. Cha của anh nói rồi, nếu dự án này anh bàn thành công, sẽ để anh tiếp quản nhà họ Tần.

Vốn dĩ là khung cảnh vô cùng quan trọng, nhưng anh lại không nhịn được mà đứng bật dậy khỏi ghế hoan hô: “Tôi sắp làm cha rồi! Tôi sắp làm cha rồi!”

Mấy khách hàng liếc mắt nhìn nhau, chỉ có thể cười theo.

“Vậy nếu tổng giám đốc Tần đã có được quý tử, thế thì đơn hàng này xem như là món quà chúng tôi tặng cho đứa con chưa ra đời của tổng giám đốc Tần vậy.” – Vừa đúng lúc buổi thương lượng cũng đến hồi kết, hai bên đã thống nhất ý muốn hợp tác. Tần Hạo Nam nôn nóng chạy nhanh về nhà.

Bình luận

Để lại bình luận