Chương 9

Mông cũng vì vậy mà hạ xuống, khiến Lạc Nhạn không hài lòng mà véo lên đó một cái thật đau.

Lục Dĩnh chỉ có thể lè lưỡi, từng chút từng chút liếm vào. Mông nhỏ cố hết sức đưa lên thật cao thuận tay Lạc Nhạn.

Hoa Huyệt bị kích thích, Lục Dĩnh không thể kìm chế mà liên tục lắc hông.

Giống một con chó con vẫy đuôi nịnh chủ…

Lục Dĩnh liếm xong bát súp lớn, đã sớm bị ngón tay thon dài của Lạc Nhạn làm cho lên đỉnh mấy lần.

Cô mệt mỏi nằm dưới sàn thở, máu tươi từ vết thương cùng dâm thủy chảy ra ướt đẫm dưới sàn. Lục Dĩnh cũng không còn cảm nhận được nơi nào là dâm thủy, nơi nào là máu tươi của cô nữa.

Trình Cẩn rung chuông để bảo mẫu Chu tiến vào thu dọn.

Bà ấy vẫn như cũ trên người mặc bộ quần áo nilong bảo hộ, lông mày được dán trong lớp băng keo trong suốt, tóc cũng được cẩn thận buộc lại gọn gàng dấu trong một cái mũ chùm.

Từ khi đến đây, bà ấy đã quen với công việc này, chưa bao giờ làm ra điều gì sai sót. Rất nhanh nhẹn mà dọn bàn cơm cùng ghế rời đi.

Đến khi cầm lấy đĩa súp dưới sàn, nhìn tình trạng cô gái nhỏ mới chỉ mười bốn, mười lăm tuổi cả cơ thể tràn ngập vết thương, lại còn không ngừng chảy máu khiến bà rùng mình kinh sợ.

Có điều bà cũng chỉ là người làm, không thể lên tiếng giúp cho cô bé. Nếu không chính cái mạng nhỏ của bà cũng không giữ được.

Cái gì cần nhớ thì bắt buộc phải nhớ kỹ, cái gì không nên thấy thì cứ coi bản thân là kẻ mù. Cũng chính vì hiểu chuyện như vậy bà ấy mới có thể ở lại nơi này từ thời phu nhân.

“Phiền bà mang hộp thuốc vào đây.” Thấy bà ấy ra gần cửa, Lạc Nhạn mới cất tiếng nói.

Song cũng không tiến tới giúp Lục Dĩnh ngồi dậy, chỉ lạnh lùng đi tới bàn làm việc mở văn kiện ra tiếp tục đọc.

Trình Cẩn nhìn thân ảnh nhỏ bé nằm co ro dưới sàn, hôm nay so với ngày trước thật sự cũng biết nghe lời hơn, hắn cũng không tiếp tục sinh khí.

“Ngoan ngoãn nằm ở đây, đừng để bóng rơi ra.” Hắn nhẹ nhàng bế Lục Dĩnh đặt trên giường sau đó rời đi.

Trình Cẩn có thói quen vận động sau khi ăn cơm, không trách thân hình hắn luôn luôn rất tốt. Khi làm tình cũng đặc biệt bền bỉ, còn thường xuyên dùng lực mạnh.

So với làm tình với Lạc Nhạn, mặc dù Lạc Nhạn có kích thước lớn hơn, dục vọng cũng cao hơn song làm tình cùng hắn lại đau hơn rất nhiều.

“Cẩn ca ca đi cẩn thận.” Lục Dĩnh yếu ớt nói lên một tiếng rồi thiếp đi.

Hôm nay thật sự quá mệt mỏi rồi.

Không rõ tại sao mấy ngày này, dục vọng của bọn hắn ngày càng cao. Có lẽ do gần đến cuối năm, công việc áp lực ngày càng nhiều.

Trong lúc mơ màng, Lục Dĩnh nghe thoang thoáng thấy Trình Cẩn nói với Lạc Nhạn điều gì đó.

“Dạo này biết nghe lời hơn rồi, có thể sắp xếp thời gian cho con bé đi học.” Nói rồi liền đóng cửa rời đi.

Lục Dĩnh chỉ nghe tiếng Lạc Nhạn ừ một tiếng rồi chìm sâu vào giấc ngủ.

Đêm đó bọn hắn không động tới Lục Dĩnh.

Trình Cẩn và Lạc Nhạn sau khi xong việc, mỗi người một bên chỉ lẳng lặng ôm cô ngủ. Mặc dù đôi tay họ căn bản sẽ không yên phận, xong cũng chỉ nhẹ nhàng xoa nắn.

Là đêm hiếm hoi cô có thể ngủ một giấc thật ngon.

Đợi sáng hôm sau, sau khi tỉnh dậy đã thấy vết thương hôm qua được bôi thuốc và thay băng gạc sạch sẽ.

“Tiểu thư đã tỉnh lại chưa?” Chu bảo mẫu vốn canh giữ ở bên ngoài, nghe thấy động tĩnh liền nhẹ nhàng gõ cửa.

Lục Dĩnh muốn lên tiếng trả lời, lại thấy cổ họng đau rát không thể cất ra tiếng.

Chu bảo mẫu lo lắng đẩy cửa tiến vào.

Cô gái nhỏ xinh xắn, yếu ớt ngồi dựa vào thành giường, cơ thể đầy vết băng bó, miệng nhỏ mở ra song không thể phát ra tiếng.

Đây không phải lần đầu tiên bà thấy cô trong bộ dạng như vậy, trước đây còn có lần thảm thương hơn rất nhiều.

“Tiểu thư, cô đau họng sao?” Bà chu đáo mà rót đến một cốc nước ấm đặt vào tay Lục Dĩnh.

Bình luận

Để lại bình luận