Chương 10

Cô nhấp môi một chút, cổ họng khô rát cảm thấy khá hơn nhiều. Sau đó mới gật đầu một cái.

“Tôi sẽ báo cho thiếu gia.” Chu bảo mẫu thương xót, muốn đưa tay xoa đầu Lục Dĩnh mà lại không dám.”Đợi một lát sẽ mang thuốc cho cô uống”

Ở cùng độ tuổi này, con gái bà nghịch ngợm, ngỗ nghịch, ngày ngày ra ngoài chơi bời, tự do biết bao nhiêu còn cô gái nhỏ này chỉ có thể ở trong căn phòng tối tăm không chút ánh sáng mặt trời.

Ngày ngày bị hành hạ cùng lạm dụng.

Dìu Lục Dĩnh vào trong phòng tắm, giúp cô rót nước cùng rửa mặt rồi lại đưa cô bé trở lại giường. Thấy cô bé không có chuyện gì tiếp tục ngồi ngơ ngác dựa vào thành giường bà mới yên tâm rời đi chuẩn bị bữa sáng.

Bữa sáng theo thực đơn hôm nay là một chiếc bánh ngọt dâu tây cùng với sữa nóng.

Lục Dĩnh rất yêu thích bánh ngọt dâu tây, Không phải vì vị đặc biệt xuất sắc, mà bởi màu đỏ của dâu cùng cốt bánh vàng của nó nhìn như mặt trời vậy, kem tươi lại như mây trắng bồng bềnh.

Giống một buổi chiều hoàng hôn tươi đẹp.

Lục Dĩnh yêu thích nó song bọn hắn cũng không cho phép cô ăn nhiều. Chỉ khi nào làm thật tốt mới có thể được thưởng.

Chu bảo mẫu còn đưa đến vài cuốn sách.

Rất lâu rồi cô không nhìn thấy sách, cô đưa đôi mắt thật to, ngạc nhiên nhìn bà Chu.

“Thiếu gia muốn để cô học, dặn dò tôi mang đến để cô làm quen với sách trước.” Bà Chu mỉm cười hiền từ, đặt sách xuống bên cạnh Lục Dĩnh.

Lục Dĩnh vui vẻ, mân mê bìa của cuốn sách giáo khoa.

Không nhịn được mà mỉm cười.

Đi học, như vậy không phải là cô sẽ được tiếp xúc với thế giới bên ngoài rồi sao?

“Có phải rất vui hay không?” Bà Cao cẩn thật đặt một chiếc bàn gấp lên trên, rồi đặt bánh dâu tây cùng chiếc nĩa bạc sang bên cạnh.

Lục Dĩnh không thể nói chuyện, chỉ có thể không ngừng gật đầu.

“Như vậy phải ngoan ngoãn hơn nữa nhé” Chu bảo mẫu đứng bên cạnh, hiền từ cùng kiên nhẫn nhìn cô ăn. Ngoan ngoãn hơn, như vậy mới ít bị đánh đi một chút. Có điều câu sau bà không dám nói ra.

Lạc Nhạn cùng Trình Cẩn ở công ty nhìn vào camera giám sát, thấy cô gái nhỏ vui vẻ cũng vô thức cười. Lục Dĩnh nhỏ bé sinh động như vậy, thật làm người ta ngày càng yêu.

Yêu tới mức muốn bóp nghẹt cô, để cô trở thành con thú cưng chỉ thuộc về bọn họ.

Bên này Lục Dĩnh ngoan ngoãn ăn hết bánh dâu tây, sau đó cầm li sữa lên uống. Ly sữa vừa ấm khiến cổ họng cô thật dễ chịu.

Chu bảo mẫu thấy cô ăn xong liền nhanh chóng dọn đi bàn và khay, lúc này điện thoại bà cũng nhận được tin nhắn mới của Lạc Nhạn: ” Cô đợi một chút, tôi sẽ mang thuốc đến.”

Lục Dĩnh vẫn còn đang dư âm vui vẻ, gật đầu vài cái thật mạnh.

Không ngờ điều này tác động xuống bên dưới, khiến bóng silicon dường như trôi ra một chút.

Lục Dĩnh cảm thấy một ít chất lỏng chảy ra, vội vàng hoảng sợ đưa ngón tay nhét bóng lại vào trong. Cả một đêm thoải mái ngủ, cô chút nữa là quên mất nó.

May là còn chưa có rơi ra.

Cô vội vàng nằm xuống, đề phòng mình tiếp tục sơ ý mà tác động đến bóng. Đôi tay nhỏ còn cuốn băng gạc vui vẻ cầm lên cuốn sách giáo khoa.

Một lát sau, Chu bảo mẫu quay lại cùng hai viên thuốc cùng ly nước lớn.

Lục Dĩnh ngoan ngoãn uống hết toàn bộ.

Chu bảo mẫu thấy cô uống hết liền nhanh chóng rời đi.

Lục Dĩnh đọc đến phân nửa quyển sách, liền khó chịu mà không ngừng cọ chân.

Lạc Nhạn đưa cô, quả thật là một viên thuốc giảm đau họng, còn viên thuốc kia là thuốc lợi tiểu nha.

Từ hôm qua đến giờ cô còn chưa có đi vệ sinh.

Hiện giờ đi, khảng định sẽ khiến bóng rơi ra mất. Lục Dĩnh đặt sách xuống, cơ thể không ngừng vặn vẹo, mặt cũng méo xệch đi vì khẩn trương.

Bên kia Lạc Nhạn nhìn hình ảnh này mà cương cứng.

Lục Dĩnh khó chịu không ngừng xoay người muốn tìm một tư thế thoải mái, có điều thật sự khó nhịn. Hơn nữa bộ đồ bó chặt vào hoa huyệt, mỗi lần cô cử động đều cọ vào nơi nhạy cảm khiến Lục Dĩnh càng khẩn trương.

Bình luận

Để lại bình luận