Chương 44

“Gọi Chu bảo mẫu tới đây đã.” Lạc Nhạn trở về phòng bệnh VIP được bệnh viện sắp xếp.

Hai tiếng sau, hai nữ y tá đẩy Lục Dĩnh còn đang hôn mê trở về, còn cẩn thận căn dặn nếu có chuyện gì xảy ra có thể bấm vào chuông ở bên cạnh giường.

“Đau…” Lục Dĩnh hết thuốc mê tỉnh lại, cơ thể vẫn chìm trong cơn đau khiến cô không chịu được mà hét lên một tiếng. Cơ thể theo bản năng mà co lại một cục, miệng bị bản thân Lục Dĩnh cắn tới bật máu.

Lạc Nhạn trông chừng bên cạnh vội nhấn chuông gọi bác sĩ. Cả một đoàn đội nhanh chóng chạy đến, nhưng lại không kiểm tra ra cái gì, đành tiêm cho Lục Dĩnh một mũi thuốc an thần để cô lần nữa chìm sâu vào giấc ngủ.

Sau phẫu thuật đương nhiên có đau đớn, nhưng phản ứng như vậy khẳng định không bình thường.

“Mày đã làm gì?” Lạc Nhạn nhấc điện thoại gọi đến số máy trên danh thiếp Cố Hoài Vân để lại.

Cố Hoài Vân vui vẻ cười, sảng khoái đáp: “Ở quán cafe ngoài bệnh viện, gặp trực tiếp đi.”

Lạc Nhạn nghiến răng, sang phòng nghỉ của người thân gọi Trình Cẩn dậy để trông chừng Lục Dĩnh. Bản thân hắn thì khoác áo đi ra ngoài.

Cố Hoài Vân đang ung dung thưởng thức ly cafe trong tay đợi hắn tới.

Bởi vì ngoại hình của Cố Hoài Vân đặc biệt nổi bật, Lạc Nhạn rất nhanh đã tìm thấy hắn.

“Mày đã cấy con chip rồi?” Lạc Nhạn ngồi xuống, gọi phục vụ tới gọi một ly cafe.

“Chỉ là nhanh tay hơn một chút thôi.” Cố Hoài Vân vẫn giữ dáng vẻ nham hiểm của hắn, nở một nụ cười: “Dù sao thị trường của tao và mày cũng khác nhau, nếu hợp tác cũng không xung đột lợi ích gì.”

Lạc Nhạn im lặng suy nghĩ.

“Hơn nữa mày hiện giờ không thể tháo con chip đâu, chỉ cần động vào tao sẽ cho nó phát nổ.” Hắn đưa ra cho Lạc Nhạn một bản báo cáo.

“Tắt con chip đi!” Lạc Nhạn đọc qua bản báo cáo, loại chip này hắn quả thật đã nghiên cứu ra thành phẩm nhưng Cố Hoài Vân vẫn là cao thủ trong mảng này, để vô hiệu hóa con chip của hắn không dễ. “7 ngày.”

“Được thôi!” Cố Hoài Vân thoải mái đồng ý, cứ cho rằng trong vũ khí sinh học Lạc Nhạn giỏi hơn hắn, nhưng con chip này là sự kết hợp đặc biệt được nghiên cứu rất nhiều năm, hắn tự tin rằng không ai có thể phá vỡ dễ dàng.

Quả nhiên năm ngày sau Lạc Nhạn đã gửi cho hắn một địa chỉ.

Lục Dĩnh hồi phục tương đối liền được đưa trở về biệt thự, Lạc Nhạn trực tiếp chăm sóc cô, hắn cũng cẩn thận mà không cho cô biết về chuyện kia, còn đặc biệt dặn dò bảo mẫu Chu mỗi ngày đều hầm tổ yến bồi bổ cơ thể.

Bác sĩ căn dặn tử cung vừa bị tổn thương nghiêm trọng, một tháng sau nhất định không được làm chuyện kia. Cố Hoài Vân tới hiên ngang chuyển vào trong biệt thự.

“Nhạn ca ca…” Lục Dĩnh lần đầu chạm mặt hắn, hoảng hốt tới nhảy lên người Lạc Nhạn. “Tại sao hắn lại ở đây?”

“Lục tiểu thư vô tình thật đó, lên giường xong liền quăng ra sau đầu sao?” Cố Hoài Vân mặc bộ quần áo thể thao thoải mái, hắn vừa ra ngoài chạy bộ, trên người còn nhễ nhại không ít mồ hôi.

“Tiểu Dĩnh đừng sợ.” Trình Cẩn tiến tới ôm Lục Dĩnh từ tay Lạc Nhạn, ôm cô ra ngoài khu vườn: “Mặc kệ hắn đi.”

Bởi vì để Lục Dĩnh vui vẻ, bọn họ đặc biệt thuê người về làm một mảnh đất phía sau thành vườn rau. Trồng rất nhiều cà chua và rau củ, mỗi ngày đều ôm Lục Dĩnh ra đó hái rau quả. Bên phía Lục Dĩnh thấy bọn hắn không có ý trách phạt chuyện cô bỏ trốn, cũng thật tâm ngoan ngoãn ở lại.

Đôi khi Nhậm Tuyết cũng cùng một người đàn ông đáng sợ đến đây thăm cô.

Hơn nữa bọn Lạc Nhạn đôi khi cũng cho phép cô được ra ngoài, đối với Lục Dĩnh như vậy đã là rất tốt rồi. Không hề mảy may nghi ngờ những con sói xấu xa kia.

Ngoại truyện

Vi Sinh Duật tức giận. Đây không phải lần đầu tiên Nhậm Tuyết thấy hắn tức giận như vậy, trước đây cho dù có chuyện gì hắn đều giữ bộ dạng thờ ơ không quan tâm, nhưng trở về đều trừng phạt cô rất nặng.

Bình luận

Để lại bình luận