Chương 67

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 67

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

“Hu hu! Anh đang ở đâu vậy chủ nhân?”

Và Thẩm Viên, người đang được nhắc tới bởi Thẩm Khả Ái hiện đang mở APP và muốn nói chuyện với người yêu bé nhỏ của mình.

Nhưng sau khi mở máy, nét mặt của anh thay đổi rõ rệt.

Ứng dụng của anh đâu rồi?!

Tại sao nó lại biến mất?!

Thẩm Viên run rẩy đôi tay và tiếp tục tìm kiếm trên điện thoại của mình, nhưng ứng dụng quen thuộc của anh vẫn không thấy đâu cả.

Đúng là … biến mất rồi.

“Khả Ái?!”

“Thẩm Khả Ái! Trả lời tôi! Đừng làm tôi sợ!”

Tay anh càng run hơn, thậm chí có vẻ hơi lo lắng đến mức thần kinh, anh nóng lòng tới mức muốn tháo điện thoại ra tìm, thời gian trôi qua từng giây từng phút, nhưng anh vẫn không tìm thấy chút dấu vết nào của Thẩm Khả Ái.

“Thẩm Khả Ái!”

Thẩm Viên ôm đầu, không hiểu tại sao ứng dụng lại đột nhiên biến mất, rõ ràng là anh mới không nhìn điện thoại của mình được một lúc!

“Thẩm Khả Ái…”

Em đang ở đâu? Chuyện gì đã xảy ra thế? Em… vẫn ổn chứ?

Thẩm Viên lúc nào cũng cầm điện thoại, cứ vài giây lại lật xem các nội dung khác nhau, vì sợ rằng Thẩm Khả Ái bị giấu ở đâu đó mà anh không tìm ra.

Nhưng không, không có gì hết.

Thẩm Khả Ái biến mất, mang theo linh hồn của Thẩm Viên.

“Thẩm Khả Ái, không phải em đã nói rằng sẽ ở bên tôi cả đời sao? Đồ nói dối…”

“Xin em hiện ra, được không? Có phải tôi đã làm gì sai không?”

“Thẩm Khả Ái! Thẩm Khả Ái! Thẩm Khả Ái! Em ra đây …”

Thẩm Viên gào khóc thảm thiết, nhéo lòng bàn tay đến mức chảy máu, lật tung mọi thứ trên bàn bay ra ngoài, thế nhưng khi anh như kẻ điên vẫn không ai thèm để ý tới.

Nếu để Thẩm Khả Ái biết rằng sự sơ suất nhất thời của cô đã khiến Thẩm Viên khóc rất đau đớn, cô hẳn sẽ tự đâm mình vài nhát mới nguôi ngoai, nhưng đáng tiếc cô không biết, vì cô vẫn bị lạc, và không dễ dàng gì cô đã tìm được xe, nhưng cô chưa có tiền.

Tóm lại, con đường khá khó khăn, và khi cô đến, sẽ là một điều bất ngờ.

“Đúng đúng rồi! Tôi còn một chiếc điện thoại!”

Thẩm Viên nhớ tới khi vừa phát hiện ra ứng dụng, anh còn nghi ngờ đối phương muốn lấy thông tin của mình nên đã đổi một chiếc điện thoại mới.

Sau này, tuy rằng phát hiện không phải như vậy, nhưng điện thoại mới vẫn được sử dụng tiếp.

Và cái cũ đã bị bỏ lại trong ngăn kéo không đụng tới nữa.

Đó là hy vọng cuối cùng của anh.

Anh hít một hơi thật sâu và đi vào phòng ngủ để mở ngăn kéo, nơi đặt chiếc điện thoại cũ của anh.

Đôi tay run rẩy cầm nó lên, anh mở nó ra với hy vọng, nhưng thực tế ập đến khiến anh đau đớn, Thẩm Viên điên cuồng ném điện thoại xuống đất.

“Thẩm Khả Ái em đang rốt cuộc đang ở đâu! Em là đồ dối trá!”

Cô, một kẻ dối trá, xông vào cuộc sống cằn cỗi của anh để mang lại ánh nắng và sau đó bỏ rơi anh, anh hận cô!

Sau khi ghét bỏ Thẩm Viên lại bắt đầu lo lắng, vì sợ Thẩm Khả Ái gặp phải nguy hiểm gì đó, hay bị xem là vi rút mà xóa mất không?

Nhiều cảm xúc khác nhau đang cắn xé lấy anh, Thẩm Viên ngã trên giường, giống như người đã chết mất linh hồn.

Đúng rồi, còn giấc ngủ! Giấc ngủ!

Có lẽ Thẩm Khả Ái có thể bước vào giấc mơ của anh, và anh có thể hỏi rõ tại sao cô biến mất và khi nào cô có thể quay lại.

Nhưng mà Thẩm Viên mất một thời gian dài vẫn không ngủ được, cuối cùng chỉ có thể tìm thuốc ngủ, uống nước rồi nuốt hai cái.

Một đêm không mộng mị.

Thẩm Viên nằm ở trên giường không muốn dậy, ngơ ngác nhìn trần nhà, trần nhà màu u ám trắng bệch thế kia, giống hệt trái tim hiện tại của anh.

Bình luận

Để lại bình luận