Chương 5

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 5

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Ánh mắt cô trầm buồn, tại sao cô lại hỏi một câu hỏi ngu ngốc như vậy chứ?

Cô trách hắn tàn nhẫn nhưng người tàn nhẫn với chính bản thân mình lại là cô. Trái tim bị người đàn ông cô yêu đem ra đùa giỡn.

Cô yêu hắn chính là ngu ngốc. Thì ra ngay từ lúc bắt đầu đã là sai rồi.

Mối tình này là do cô tự mình chuốc lấy kia mà, kết cục này đáng lý ra cô nên biết trước rồi mới phải.

“Trình Ý, có đôi lúc một số chuyện chúng ta không thể dùng lý trí để khuyên ngăn được. Chuyện cậu yêu anh mình, ngay từ đầu cậu đã biết rõ là lối mòn không có kết quả nhưng vẫn cứ đâm đầu vào. Nhưng mà Trình Ý à, yêu một người tại sao lại phải trở thành hèn mọn như vậy?”

Phải rồi, tại sao lại phải hèn mọn như vậy chứ?

Từ sau ngày hôm ấy Trình Ý không trở về nữa. Khi Phó Nhược Hằng trở về nhà chỉ có căn biệt thự rộng lớn không chút hơi ấm. Hắn cố ý tìm kiếm hình bóng của cô nhưng không thấy, bất giác hắn chợt mở miệng hỏi.

“Cô ta đâu?”

Người làm biết rõ là hắn đang hỏi đến ai liền sợ hãi lên tiếng.

“Mợ chủ từ tối qua đến giờ vẫn chưa trở về.”

Phó Nhược Hằng đi vào trong phòng, đưa tay nới lỏng cà vạt ở cổ, kìm nén cảm xúc tức giận đang dâng trào, hàng chân mày nhíu chặt ngồi phịch xuống dưới tấm nệm.

Hôm nay cô lại còn dám bày trò giận dỗi với hắn sao?

“Giỏi lắm, hôm nay lại còn biết giận dỗi bỏ về nhà mẹ đẻ. Để xem cô đi được bao lâu?”

Bình thường hai người bọn họ cũng không gặp mặt, thời gian nói chuyện cũng không đến hai câu nhưng giữa căn phòng tối mịt, giường bên bỗng chốc lạnh tanh.

Phó Nhược Hằng đưa điếu thuốc trên môi, rít lấy một hơi dài tự trấn an, cô không trở về nữa có khi lại tốt. Đỡ mất công cho hắn càng thêm chán ghét cô.

Lần đầu tiên hắn suy nghĩ về cô.

Lần đầu tiên sau ba năm, hắn mới phát hiện thấy sự tồn tại của cô gái đó.

Cô luôn lặng lẽ đứng ở đó chờ hắn về, dìu hắn lên giường, mùi hương trên người cô thoang thoảng vị nho. Cô chăm sóc hắn khi hắn say rượu, lau người cho hắn, đắp chăn cho hắn.

Hình như trước nay hắn chưa từng hỏi cô, tại sao lại tốt với hắn như vậy? Cho dù hắn có lạnh nhạt với cô ra sao?…

Hắn biết cô yêu hắn nhiều như vậy, sớm muộn gì cô cũng không chịu được mà quay trở lại đây thôi.

Một đêm thì còn không sao nhưng rồi hai ba đêm, cũng không có lấy một cuộc gọi nào, hắn cảm thấy trong lòng vô cùng trống trải, cảm giác giống như đã đánh mất đi thứ gì đó rất quan trọng.

Hắn lạnh lùng tàn nhẫn với cô như vậy rốt cuộc là đúng hay là sai đây?

Hắn híp mắt nhìn ra ngoài bầu trời đầy đêm đen. Nhớ lại gương mặt cũng ánh mắt phẫn uất của cô lúc đó, rõ ràng là hắn muốn giày vò cô kia mà. Tại sao trong tim lại chẳng có lấy một chút dễ chịu nào cả?

Hắn dễ động lòng như vậy sao?

Thật đúng là phiền phức mà.

“Giỏi lắm, hôm nay lại còn biết bỏ về nhà mẹ đẻ. Để xem cô đi được bao lâu?”

Hắn còn chưa kịp nói xong, từ bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân, người bước vào là ông nội của hắn, đi theo sau còn có cả thư ký Lâm của hắn.

Người thư ký này nhìn bề ngoài thì có vẻ trung thành nhưng thực chất ra lại là nội gián ông nội cài vào hòng giám sát nhất cử nhất động của hắn. Cho nên Trình Ý vừa biến mất hai ngày, ông nội đã lập tức hay tin mà tìm đến đây. Nhìn thấy bộ dạng thất thểu của hắn, ông cụ liền lập tức nhíu chặt mày, gằn giọng hỏi.

“Con bé đâu? Cháu dâu của ta đâu?”

Phó Nhược Hằng bị hỏi khốn, nhất thời liền không biết trả lời như thế nào.

“Cô ấy quay về nhà họ Trình rồi.”

Nhìn thấy thái độ dửng dưng của Phó Nhược Hằng, ông nội tức giận đến nổ phổi, không nhanh không chậm cây gậy dài đã đánh thẳng lên vai hắn.

“Thằng khốn nạn này! Mày làm gì mà con bé tức giận đến mức bỏ về nhà mẹ đẻ?”

Bình luận

Để lại bình luận