Chương 189

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 189

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Sao trước đây cô không biết chàng trai mà cô theo đuổi năm mười tám tuổi ấy lại là một người đàn ông mít ướt như vậy chứ?

Giọng nói anh lạc đi vì khóc quá nhiều.

“Trình Ý, anh phải làm sao đây? Anh thật sự không thể chịu nổi nữa, anh thật sự rất muốn bù đắp cho em, đối tốt với em hơn bất kỳ một ai trên đời này. Nhưng anh lại không thể làm gì khác được ngoài đẩy em cho một người đàn ông khác. Nó làm trái tim anh đau lắm. Em đánh anh đi được không? Đánh anh cho đến khi nào em cảm thấy hả giận có được không?”

Anh vậy mà lại tự tát chính mình, không hề khoan nhượng, rất nhanh đã đỏ hồng cả hai má.

Thấy anh tự đánh bản thân như vậy, giống như đã phát điên. Trình Ý rất đau lòng, anh sao có thể như vậy. Lúc trước đúng là cô rất hận anh, cầu cho anh không được hạnh phúc. Nhưng bây giờ cô mới nhận ra, anh không hạnh phúc, cô cũng chẳng vui vẻ gì.

“Đừng khóc, lần này em nói thật, em sẽ không rời đi nữa.”

“Thật không Trình Ý, em đừng có gạt anh, trái tim anh mong manh yếu đuối lắm.”

“Em nói thật mà.”

“Vậy đêm nay em đừng đi có được không? Tôi muốn ôm em ngủ.”

Trình Ý bật cười. Lúc trước anh cao ngạo lạnh lùng bao nhiêu thì bây giờ anh lại vô liêm sỉ bấy nhiêu.

Cô cầm lấy chén cháo trên bàn đưa cho anh.

“Vậy thì anh mau ăn đi. Ăn xong ngoan ngoãn uống thuốc em sẽ không rời đi nữa.”

Anh gật đầu, Trình Ý cầm lấy từng muỗng canh đút cho anh, anh lại ngoan ngoãn ăn hết từng muỗng. Vòng tay vẫn ôm chặt cô không buông.

Có lẽ anh là một kẻ ngốc, cũng có lẽ là một kẻ điên, nhưng anh vẫn muốn bên cạnh cô mỗi ngày như thế này, bình yên không toan tính.

Là mơ cũng được, là thật cũng được, hiện tại anh rất hạnh phúc.

Ăn xong cô lại lấy thuốc cho anh. Nhìn những viên thuốc nhiều màu sắc, trong lòng cô rơi vào im lặng.

Nếu như hôm nay cô không tìm đến, có phải là cả đời này anh cũng sẽ giấu cô chuyện bệnh tình của anh không?

Từ trong không khí truyền đến hơi thở nóng bỏng của anh.

“Trình Ý, anh lạnh quá. Em ôm anh được không?”

Trình Ý cũng không có suy nghĩ gì, chỉ vòng tay ôm lấy anh. Nhưng anh cũng đau có đoan chính gì cả, anh không chỉ rúc vào nơi mềm mại căng đầy của cô, hít lấy mùi thơm trên ngực cô.

“Ừm, vậy anh mau uống thuốc đi rồi đi ngủ.”

“Trình Ý, biết làm sao giờ anh không muốn uống thuốc, anh muốn ăn em. Ăn em rồi tự nhiên sẽ hết bệnh thôi.”

Phó Nhược Hằng khóa hai tay cô trên đỉnh đầu, thân người to lớn đè lên người cô, thì thào tai cô.

“Trình Ý, em mau dỗ dành tôi đi.”

Giọng điệu thì có vẻ làm nũng mà hành động thì lại càn rỡ như vậy? Thực ra anh có bị bệnh không vậy?

Giọng nói của anh trở nên rất chậm, rất nhẹ nhàng nhưng ánh mắt lại sâu sắc rõ ràng.

Trình Ý đỏ mặt lắc đầu, “Phó Nhược Hằng, anh làm gì vậy chứ? Nói cho anh biết em vẫn còn giận chuyện anh lừa gạt ngủ với em rồi bỏ đi không chịu trách nhiệm đấy nhé.”

Phó Nhược Hằng dụi mặt vào trong hõm vai anh.

“Anh biết lỗi rồi mà. Trình Ý, em tha lỗi cho anh đi. Anh hiện tại đã nhớ em đến phát điên lên rồi. Nếu như không thể an ủi trái tim anh, anh sợ mình sẽ làm ra nhiều chuyện kinh khủng mất.”

Thật sự anh không chịu nổi nữa rồi. Anh nhớ cô, anh yêu cô, ngay lúc này đây anh chỉ muốn ôm lấy cô cho thỏa nỗi nhung nhớ suốt bao nhiêu năm.

Anh đã quyết định rồi, cho dù hôm nay cô có phản kháng ra sao, anh cũng sẽ không để cho cô đi. Anh sẽ từng chút từng chút một mà yêu thương cô, để cho cô thấy được cô chỉ có thể thuộc về anh.

Cô chính là của anh, anh sẽ không bao giờ buông tay cô. Đêm nay anh muốn được từng chút từng chút một mà yêu thương cô.

“Khoan đã, Nhược Hằng…”

Phó Nhược Hằng cười nham hiểm nhanh chóng mà áp môi mình xuống môi cô, ép cô tiếp nhận nụ hôn mãnh liệt từ anh, ngăn chặn lời từ chối từ trong miệng cô.

Bình luận

Để lại bình luận