Chương 192

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 192

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Phó Nhược Hằng ôm lấy thân thể mềm mại của cô, rúc mặt vào mái tóc cô hít hà, sau đó gầm lên một tiếng, xuất toàn bộ bên trong cô.

“Trình Ý, anh yêu em. Đừng rời xa anh.”

“Được rồi anh mau dừng lại đi.”

“Không muốn, em bắt anh ăn chay bốn năm rồi đó. Em phải bù đắp cho anh.”

Giọng Trình Ý thều thào, quả thật bây giờ cô rất mệt.

“Nhưng bây giờ… em mệt lắm… Em muốn đi ngủ…”

“Em mệt thì cứ nằm đó nghỉ ngơi đi, cứ để anh động là được rồi.”

Nói rồi Phó Nhược Hằng lại lần nữa lật úp cô lại, ngông nghênh mà đánh úp cô bằng một cú thúc mạnh mẽ vào tận sâu bên trong.

“Hức…”

Sao Phó Nhược Hằng có thể quá đáng như vậy chứ? Được cô đồng ý liền không biết liêm sỉ mà đòi hỏi cô hết lần này đến lần khác.

“Phó Nhược Hằng, anh cầm thú!”

Trình Ý cũng không thèm so đo với người đàn ông mấy năm nay không có miếng thịt nào để ăn như anh.

….

Sáng hôm sau, khi Phó Nhược Hằng tỉnh lại, bên cạnh đã không còn ai. Anh lại một mình tự cười giễu cợt, chỉ cho rằng đêm qua chỉ là một giấc mơ xuân giống như mọi lần anh hay mơ.

Chỉ là… cảm giác hôm nay thật sự rất chân thật.

Giống như cô vừa ở đây, hơi ấm cô vẫn còn. Trên nệm vẫn còn lưu mùi hương trên người cô, từng cảm xúc chân thật giống như lúc cô lướt qua trên môi hắn, giống như đêm qua vẫn nằm trong vòng tay anh mà rên rỉ.

Phó Nhược Hằng nhớ lại, hạnh phúc trôi qua thật sự rất ngắn ngủi, hắn nhìn xuống bên dưới thân, lại lần nữa thức tỉnh bản thân.

Hôm qua, cô đã kết hôn rồi.

Người đêm qua cùng anh trải qua đêm xuân chỉ là do tác dụng của thuốc an thần gây nên mà thôi.

Trái tim anh có chút đau nhói, nhặt lại quần áo đã rơi trên sàn, anh đi tắm, muốn dội cho bản thân tỉnh táo lại. Không thể tiếp tục như thế này được nữa, anh còn có Tiểu Nhiên cần phải chăm sóc.

Khi anh bước xuống giường, tiếng cán cửa mở ra, một mùi hương quen thuộc bay đến chỗ anh. Anh chỉ cảm thấy có chút kỳ lạ, không hiểu sao hôm nay Tiểu Nhiên lại không có phép tắc mà tự ý bước vào phòng anh.

Theo như phản xạ anh lấy chiếc khăn che xuống chỗ nhạy cảm của đàn ông.

“Tiểu Nhiên, ai cho phép con buổi sáng vào phòng ba?”

“Ba ơi, đêm qua mẹ đến ba có vui hay không?”

Phó Nhược Hằng có chút ngỡ ngàng, con bé đang nói cái gì vậy?

“Mẹ? Mẹ nào?”

“Chính là mẹ nhỏ ba tìm cho con đấy ạ.”

Anh sững sờ rồi lại lật đật chạy lại muốn nắm lấy tay con gái.

“Cô ấy đã đến sao? Bây giờ… bây giờ cô ấy đang ở đâu? Mẹ của con đang ở đâu? Mau đưa ba đi tìm mẹ.”

Bàn tay anh run run, không biết từ khi nào đôi mắt đã đỏ hoe, giọng nói trầm khàn đáng thương vô cùng.

“Mẹ đang nấu ăn ở dưới lầu.”

Hai chân Phó Nhược Hằng đứng dậy, mặc kệ bản thân vẫn chưa mặc lại quần áo, nắm chặt lấy tay Tiểu Nhiên, không ngừng hối thúc.

“Mau đưa ba xuống dưới bếp.”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng gì cả. Mau đưa ba xuống.”

Phó Nhược Hằng không thể chờ đợi thêm dù chỉ là một phút, một giây nào nữa cũng muốn gặp lại cô. Khi Tiểu Nhiên dẫn anh xuống lầu, mùi thơm của thức ăn khiến cho anh có một loại cảm giác quen thuộc.

Hình như là những món trước kia cô vẫn thường nấu cho anh ăn. Anh nói với Tiểu Nhiên rằng không phải đỡ anh, cầm cây gậy mò mẫm tiến về phía trước. Việc này dạo gần đây đối với anh là một chuyện vô cùng khó khăn nhưng anh muốn được tự mình đi tìm cô.

Phó Nhược Hằng hít một hơi thật sâu, từng bước thật chậm tiến về phía cô, trong lòng không khỏi hồi hộp. Đột nhiên anh vấp phải cạnh bàn ở phía bên cạnh, lảo đảo sắp ngã xuống. Đột nhiên có một đôi bàn tay đỡ lấy anh, Phó Nhược Hằng lại tự nhiên như thế mà ôm chầm lấy cô.

“Vợ à.”

Anh ôm cô vào lòng, rất chặt, phải chờ đợi, phải mong nhớ bao nhiêu lâu thì một cái ôm mới trở thành sự thật?

Bình luận

Để lại bình luận